Vạn Đế Chí Tôn

Chương 139: Diễn Sinh Pháp Tắc!






“Chư vị số lượng có hạn mọi người mau tranh thủ nha!” nam tử mập mạp nhìn mọi người xung quanh nói.
Hắn hướng đến tất nhiên không phải là những tên phàm nhân kìa, mà là hướng tới những tu luyện giả đang quan sát trò vui.
Tuy nói thánh thạch tương đối quý hiếm nhưng tại Trung Châu cũng không ít người có thể lấy ra được, vì vậy hắn mới bày ra màn này.
Lúc này một nam tử tướng mạo anh tuấn, dáng người đường hạo, toàn thân mặc một bộ đồ đen xen chút viền đỏ từ từ bước tới nói: “Tốt, ta xem một lần đi! Thánh thạch đây”.
Nam tử mập mạp vừa thấy người này tiến đến thì cười hớn hở nói: “ y da thì ra là huynh đài, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Thật không ngờ tại nơi xa xôi này chúng ta vẫn có thể gặp nhau”.
Chỉ là tuy hắn tươi cười như vậy nhưng ai cũng có thể nhìn ra hắn có chút chốt dạ, hiển nhiên là không muốn gặp lại nam tử mặc hắc bào kia.
Đúng vậy nam tử kia chính là Đế Nhất, người từng bị mập mạp hố một vố tại Bắc Thành.
Mập mạp kia tuy trong lòng chột dạ nhưng vẫn đưa tay nhận lấy thánh thạch của Đế Nhất, sau đó hắn nhẹ chắp tay làm một cái kỳ dị thủ pháp.
Theo cử động của hắn đầu dê kia vốn đang kêu “be be” liên tục cũng ngừng lại.
Cùng với đó hai mắt nó dần trở lên đen tuyền chăm chú nhìn về phía Đế Nhất.
Đế Nhất có chút không tự nhiên khi bị một con dê nhìn như vậy, nhưng hắn vì muốn biết tên mập này rốt cuộc muốn làm gì nên vẫn đứng yên cho nó quan sát.
~ be be be ~
Sau một lúc đầu dê kia dừng lại, xoay người về phía tên mập kêu liên tục như muốn nói cái gì.
Tên mập hai mắt dần biến đổi liếc về hai người phía sau lưng Đế Nhất hơi nhíu mày rồi nói: “Huynh đệ, tương lai của ngươi có hai tình huống xảy ra.
Một là trầm luân vào hắc ám, hai là tương lai rộng mở đại thế chờ đón nha!”.
“Ồ! Vậy làm sao mới có thể để ta rơi vào tình huống hai đây?”
“Có câu nói thiên cơ bất khả lộ, ta chỉ có thể xem đến đây thôi.
Cáo từ!” mập mạp dáng vẻ cao thâm nói, sau đó hắn nhẹ liếc về phía Lăng Huyền Thiên rồi không để ý mọi người trực tiếp nhảy lên lưng con dê kia nhanh chóng rời đi.
Tiểu Ánh lúc này mới từ đằng sau đi tới nói: “Thật sự tội nghiệp nha!”.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi có ý gì đây?” Đế Nhất nghe vậy thì trừng mắt nhìn Tiểu Ánh hỏi, hắn đang suy nghĩ lời của tên mập kia, giờ nàng lại lên trêu chọc hắn thật sự làm hắn bực mình nha.

“Ách, ý ta là con dê kia nha!” Tiểu Ánh có chút xấu hổ nói, nàng cũng không để ý đến Đế Nhất mà là tội nghiệp đầu dê kia đây.
Tên mập kia thân hình to lớn, phải hơn hai trăm kí, vây mà ngồi lên người đầu dê gầy như vậy thật sự tội nghiệp nó nha.
Đế Nhất nghe vậy thì rất muốn mắng người, một người thì sầu muộn vì tương lai của mình.
Một nha đầu thì chỉ thương xót động vật, đáng buồn thay.
“Ồ, Diễn Sinh pháp tắc sao!” lúc này Lăng Huyền Thiên cũng chậm rãi bước tới nhìn theo hướng tên mập kia rời đi, biểu lộ kinh ngạc.
Tiểu Ánh cùng Đế Nhất thấy biểu lộ của hắn thì đồng thanh hỏi: “Diễn Sinh pháp tắc?”.
Hai người một người hỏi vì kinh ngạc biểu lộ của Lăng Huyền Thiên, dù sao trước giờ hắn rất ít khi kinh ngạc.
Còn một người thì vì bốn chữ “Diễn Sinh pháp tắc” trong miệng của hắn mà nghi hoặc.
Bởi vì Đế Nhất dù là người tại Trung Châu được phổ cập kiến thức từ nhỏ, hơn nữa còn có không ít thần linh dạy dỗ qua.
Nhưng chưa từng nghe đến loại pháp tắc này đây, sao hắn có thể không kinh ngạc.
“Diễn Sinh pháp tắc bắt nguồn từ Diễn Sinh chi đạo, theo lý tại nơi này không thể xuất hiện” Lăng Huyền Thiên nhẹ giọng nói.
Hắn cũng không nói nhiều với hai người, hiện tại hai người cũng không cần biết những chuyện này.
Chỉ là ánh mắt của hắn có chút đăm chiêu, Diễn Sinh chi đạo chỉ xuất hiện tại Thần Giới, nơi có đạo cảnh tồn tại.
Diễn Sinh pháp tắc cũng là như vậy, sẽ không thể tự ngộ ra, mà phải có người truyền thừa cùng dạy dỗ.
Chính vì vậy tiểu tử mập mạp kia thân thế có chút đáng suy ngẫm.
Chẳng lẽ nói có đạo cảnh tiến đến Phàm Giới sao, Lăng Huyền Thiên lặng im suy nghĩ.
Phàm Giới ban đầu có lẽ sẽ không có nhiều thứ khiến cho đạo cảnh động tâm, nhưng Đạo Uẩn của hắn xuất hiện lại khác.
Đạo Uẩn chỉ có người tu đại đạo của mình đến viên mãn mới đản sinh.
Hơn nữa mỗi loại đại đạo sẽ sinh một loại Đạo Uẩn khác nhau.

Mà hấp thu Đạo Uẩn của người khác có thể giúp người sử dụng có tỉ lệ nhất định ngộ ra đại đạo của người đó.
Tất nhiên chỉ có những Đạo Uẩn bị tổn hại không nhiều, còn giữ được đạo pháp trong đó mới có thể hấp thu.
Đại đạo của Lăng Huyền Thiên tự bạo là Ngũ Hành đại đạo, một trong những chí tôn đại đạo siêu việt thiên địa.
Vì vậy mà người khác tất nhiên rất muốn có được nó, dù chỉ là mảnh vỡ.
Vốn Lăng Huyền Thiên nghĩ bản thân mình che giấu thiên cơ sẽ không có người có thể tìm đến Phàm Giới, thật không ngờ ngay từ khi hắn ngã xuống đã có đạo cảnh tiến đến nơi này rồi.
Hẳn là tên kia tu Diễn Sinh chi đạo nên mới có thể suy tính đến nơi này đi.
“Đi thôi!” sau một hồi suy nghĩ Lăng Huyền Thiên nhẹ lắc đầu hướng hai người Tiểu Ánh cùng Đế Nhất nói.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là tu luyện thêm các loại đại đạo đi, Hắc Ám đại đạo hắn đã gần đạt tới giới hạn.
Bây giờ hẳn là lúc nên tìm đến đạo pháp khác.
Sở dĩ Lăng Huyền Thiên tu luyện Hắc Ám đại đạo nhanh như vậy là vì có Hắc Ám Thần Trượng cùng Vô Tự Thiên Thư trợ giúp.
Còn những đại đạo khác hắn tu luyện chắc chắn không dễ dàng như vậy.
Vì vậy hắn cũng cần nhanh chóng tu luyện.
— QUẢNG CÁO —
…..
Huyền Châu - Độc Vật Sa Mạc
Lúc này một nữ tử dáng vóc mê người, gương mặt xinh đẹp tay cầm một thanh kiếm màu đỏ như máu.
Nàng đang cưỡi trên đầu một con thú toàn thân màu đỏ, mình sư đầu rồng hai mắt huyết hồng.
Nữ tử đưa mắt nhìn về lão già đối diện nói: “Lão Độc Vật mau thả bọn họ ra!”.
Trước mặt nàng là một lão già tay cầm hồ lô rượu thỉnh thoảng lại đưa lên miệng uống một ngụm, sau lưng hắn là một đầu chuột yêu khổng lồ đang cõng hai nam tử đúng là Giới Không cùng Trịnh Dương.
Chỉ là nhìn dáng vẻ hai người hiển nhiên là bị lão đầu kia ép ở trên lưng đầu chuột yêu này rồi.
“Tiểu nha đầu, ngươi muốn ta thả bọn họ sao? Không dễ dàng nha!” lão đầu kia cũng không để ý đến nàng, thản nhiên nói.
Nếu không phải nha đầu này thần mạch cao quý, tay mang thần kiếm, chân cưỡi thần thú thực lực lại rất không tệ.
Lão ta cũng không rảnh cùng nàng chơi đùa đây.
“Ngọc Linh, mau rời đi! Ngươi không phải là đối thủ của lão ta đâu” Trịnh Dương lớn giọng hướng Tô Ngọc Linh nói.
Mặc dù hắn rất cần Luân Hồi Châu để cảm ngộ Luân Hồi pháp tắc, nhưng hắn cũng không thể vì vậy mà để Tô Ngọc Linh gặp nạn.
Mấy tháng nay Tô Ngọc Linh ngày nào cũng đến khiêu chiến với lão đầu này khiến cho lão ngày càng tức giận, hắn thật sợ lão đầu này sẽ hướng nàng ra tay.
Giới Không cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, nhớ ngày đó bọn họ tới Độc Vật Sa Mạc để tìm Tô Ngọc Linh.
Thật không ngờ lại gặp lão đầu này cùng đầu chuột yêu kia.
Vốn dĩ lão cũng không có ý định gì với bọn họ nhưng sau khi Trịnh Dương lộ ra Không Linh pháp tắc khiến lão giả này đột nhiên thay đổi, muốn bắt bọn họ về làm thí nghiệm gì đó.
Cũng may nửa đường Tô Ngọc Linh gặp được bọn hắn.
Vốn bọn họ cũng nghĩ nàng không phải đối thủ của hắn, ai ngờ nàng đã đột phá đến chân thần cảnh giới.
Hơn nữa thực lực của nàng cũng mạnh mẽ vô cùng, đáng tiếc lão đầu này thực lực sâu không lường được.
Lại còn am hiểu nhiều loại pháp tắc khác nhau nhiều lần khiến cho Tô Ngọc Linh bị thương không nhẹ.
Nếu không phải lão ta không muốn hạ độc thủ thì nàng sợ là đã mất mạng từ lâu.
Tô Ngọc Linh cũng không để ý đến lời nói của Trịnh Dương, ánh mắt âm trầm nhìn Lão Độc Vật nói: “Lão đầu, hôm nay nếu ngươi còn không thả người.
Ta nhất định khiến người vĩnh viễn nằm lại tại đây”.
Sau khi nói xong nàng từ bên hông lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh biếc hình phượng hoàng nắm chặt, biểu hiện của nàng rất không lỡ khiến cho lão đầu đối diện cũng có chút đăm chiêu.
“Là nó!” Trịnh Dương thấy miệng ngọc bội này thì kinh hô một tiếng.
Trước đây tại Hỏa Thần Cung hắn từng thấy Lăng Huyền Thiên từ trong miếng ngọc bội xuất hiện, một chiêu diệt toàn bộ đám thánh thi kia đây.

Thật không ngờ Tô Ngọc Linh lại còn một miếng ngọc bội khác nha.
— QUẢNG CÁO —
Đúng vậy đây chính là ngọc bội mà Lăng Huyền Thiên trước khi đi Thiên Châu đã làm tặng nàng.
Hơn nữa hắn còn dung nhập đại đạo vào để Tô Ngọc Linh phòng ngừa bất trắc.
Từ sau khi Mộ Dung Thần Phong sử dụng thần thông, hắn biết tại Huyền Châu chắc chắn có thần linh ẩn náu, vì vậy mới để lại cho nàng để phòng thân.
Chỉ là Tô Ngọc Linh tất nhiên không muốn sử dụng để nó, mà nàng thỉnh thoảng chỉ dùng pháp tắc của mình cùng ngọc bội cộng sinh để sinh ra hư ảnh của Lăng Huyền Thiên mà thôi.
Nhưng bây giờ lại khác, nàng cùng lão đầu này đã dây dưa hơn một tháng cũng không thể mãi tiếp tục như vậy.
Hơn nữa Trịnh Dương lặn lội từ Thiên Châu trở về để tìm nàng, tất nhiên phải có chuyện quan trọng.
Nếu nàng còn tiếp tục cùng lão đầu này dây dưa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hắn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của Lăng Huyền Thiên.
Lão đầu kia thấy miếng ngọc bội cũng có chút kinh nghi, tại sao tên tiểu từ này tựa hồ rất sợ vật này đi.
Trước đây lão dù dùng độc vật, hay pháp tắc tra hỏi hắn về loại pháp tắc hắn tu luyện hắn cũng không chút biểu cảm.
Vậy mà vừa thấy ngọc bội này lại kinh hãi như vậy, chẳng lẽ nói hắn giả vờ sao, rất không giống nha.
Tuy nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn biểu tình lạnh nhạt hừ lạnh nói: “Hừ, nha đầu ngươi tưởng chỉ bằng một miếng ngọc bội có thể lừa được lão phu sao?”.
“Được, nếu vậy thì ngươi cũng đừng ép ta!” Tô Ngọc Linh thấy lão đầu này cố chấp như vậy thì lạnh lùng nói.
Sau đó nàng rót một tia pháp tắc vào trong đó, cùng với tiếng phượng minh kêu lên một luồng khói nhẹ nhàng từ trong miếng ngọc bội bay lên.
“Đạo!” lão già kia thấy luồng khói đó thì dường như thấy thứ gì vô cùng đáng sợ, kinh hãi kêu lên một tiếng.
Cùng lúc đó hắn nhanh như thoắt thuấn di dời đi, đầu chuột yêu cũng theo hắn biết mất, chỉ để lại hai người Giới Không cùng Trịnh Dương bị trói trên mặt đất.
Ngươi khác không biết đạo là gì, nhưng hắn sao lại có thể không rõ ràng đây.
Chính vì từng bị đạo pháp làm tổn thương nên hắn mới phải trốn tại nơi này, lúc nào cũng phải dùng đến rượu thuốc để giảm đau.
Vì vậy vừa nhận ra đạo pháp từ trong miếng ngọc bội kia, hắn liền trực tiếp chạy trốn.
Tô Ngọc Linh có chút thẫn thờ không rõ vì sao lão giả kia lại chạy trối chết như vậy, nàng cũng chưa sử dụng miếng ngọc bội, mà chỉ mượn nhờ pháp tắc để tạo ra hư ảnh thiếu gia mong hù hắn một chút.
Thật không ngờ hư ảnh còn chưa thành lão đầu kia đã trực tiếp chạy trốn.
“Tốt rồi, chúng ta đến địa phương khác nói chuyện đi!”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.