Vạn Đế Chí Tôn

Chương 119: Kinh Hồng Nhất Kích






Thiên Môn
“Thiếu gia, ta đã dốc hết công sức phát triển Thiên Môn nha, người xem nên thưởng ta gì đây?” La Khinh Sương cười như hoa hướng Lăng Huyền Thiên nói, lúc này bọn họ đã trở về Thiên Môn cung điện, nàng cũng không còn đeo mặt nạ nữa dù sao nơi này cũng không có người ngoài.
“Ta kêu ngươi quản lý Thiên Môn không có nghĩa để ngươi bỏ bê tu luyện” Lăng Huyền Thiên lắc đầu nói.
Không hiểu vì sao nữ tử hắn gặp thiên phú đều không tệ, nhưng lại không có mấy người chịu chuyên tâm tu luyện.
Nha đầu này bây giờ vẫn chỉ là thánh vương cảnh, thật sự khiến hắn có chút thất vọng.
Dù sao thì nàng không chỉ có một tia Thủy Chi đại đạo, lại còn được hắn giúp ngộ ra Hắc Ám pháp tắc kích hoạt Vô Cầu Bảo Thể, tiến bộ như vậy thật sự là rất chậm.
“Ta đã cố gắng hết sức nha, chỉ là tông môn còn có rất nhiều chuyện phải lo, ta cũng không giống ai kia có thể thoải mái vung tay chưởng quỹ nha” La Khinh Sương bĩu môi nói.
“Còn Tần Phong đâu?” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến ẩn ý của nàng, nhẹ giọng hỏi, từ lúc trở về đến giờ hắn vẫn chưa gặp qua Tần Phong đây.
“A, Mê Thành vừa thành lập nên cần người quản lý, hơn nữa chúng ta đưa ra cấm lệnh không được phép giao đấu trong thành, nên cần Tần lão tọa trấn một thời gian” La Khinh Sương nhẹ giọng nói.
Sau đó nàng đưa mắt nhìn về phía Giới Không, rồi lại nhìn Lăng Huyền Thiên có ý muốn nói lại thôi.
“Nói đi” Lăng Huyền Thiên sao có thể không hiểu ý tứ của nàng đây, hẳn là nàng có sự tình liên quan đến tình báo nhưng lo lắng Giới Không có mặt, dù sao trong mặt người khác hòa thượng này chỉ theo hắn một năm, cũng không phải là người của Thiên Môn.
Nhưng Lăng Huyền Thiên sao lại quan tâm mấy chuyện này, đối với hắn mà nói đã nghi không dùng, đã dùng không nghi.
Tuy Giới Không không chính thức gia nhập Thiên Môn, nhưng bản tâm của hắn không sai, Lăng Huyền Thiên cũng sẽ không nghi ngờ hắn.
Giới Không đang có ý rời khỏi, thấy Lăng Huyền Thiên dường như không để ý cũng liền ngồi lại.
Hắn dù sao cũng muốn biết mục đích của Lăng Huyền Thiên khi thành lập Thiên Môn.
La Khinh Sương nghe Lăng Huyền Thiên nói cũng không chần chờ, lập tức nói hết mọi chuyện.
Nguyên là từ lúc Lăng Huyền Thiên rời đi, nàng cũng Tần Phong vẫn liên tục phái người tới Trung Châu như lời hắn nói.

Chỉ là số người phái đi đã có hơn trăm người, chỉ là cũng không có ai gửi tin về, linh cầm cũng là một đi không trở lại.
Vốn hai người đã muốn từ bỏ, nhưng mấy ngày trước có một phong thư gửi về.
Trong thư nói hắn đã thành công đến Trung Châu, hơn nữa còn gia nhập vào Thánh Thiên Viện.
Thánh Thiên Viện có thể xem như là học viện đứng đầu tại Trung Châu, bọn họ không chỉ bồi dưỡng đệ tử của các thế lực lớn mà còn tuyển chọn nhân tài từ khắp nơi.
Vì vậy tên kia mới có thể gia nhập vào đó.
“Cái gì? Thánh Thiên Viện?” Giới Không ở bên cạnh cũng có chút khiếp sợ nói, nếu như nói là người đại thế lực gia nhập vào Thánh Thiên Viện hắn cũng sẽ không quá khiếp sợ.
Nhưng đây lại là một tiểu tử từ Bắc Châu đến, chưa nói đến việc Trung Châu luôn khinh thường Bắc Châu, chỉ mỗi quy định tuyển chọn đệ tử từ bên ngoài của Thánh Thiên Viện sợ là tìm cả Thiên Châu không có mấy người có thể tiến đến đi.
— QUẢNG CÁO —
Bọn họ tuyển nhân tài cũng không phải là chỉ nhân tài trong miệng người khác, mà là nhân trung chi long.
Hầu hết người muốn gia nhập Thánh Thiên Viện đều là từ nhỏ tu luyện công pháp cao giai, được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, xuất thân cao quý.
Cũng không phải là nhân tài thường thường đây.
“Mới thế mà ngươi đã ngạc nhiên sao? Ta mà nói chuyện tiếp theo chắc người sốc chết đây” La Khinh Sương khinh thường liếc Giới Không một chút nói.
Ban đầu nàng cũng có biểu cảm như tên này nha, dù sao tin tức của Thiên Môn về các thế lực lớn cũng không ít.

Tất nhiên nàng biết Thánh Thiên Viện là tôn tại cỡ nào, đệ tử của bọn họ đâu chỉ dùng hai chữ thiên tài để hình dung.
“Chuyện gì?”
Thấy Giới Không nghi hoặc hướng mình hỏi, La Khinh Sương mới tiếp tục lên tiếng: “Tên đó bước không lên được bậc thứ nhất của Cửu Lộ Huyền Môn đây”.
“Cái … cái gì?” Giới Không lúc này đã triệt để khiếp sợ, đùa hắn sao, hắn cũng từng leo lên Cửu Lộ Huyền Môn nha, thậm chí còn qua bậc chín trăm.
Nhưng hắn chắc chắn rằng nếu như mình không xuất thân từ Phật Tông chính tông, chắc chắn hắn không thể gia nhập Thánh Thiên Viện.
Bây giờ tiểu tử kia lại có thể tiến nhập Thánh Thiên Viện, nhưng lại không thể bước lên một bậc của Cửu Lộ Huyền Môn, thật sự là khó hiểu.
“Ồ! Hắn tên gì?” Lăng Huyền Thiên có chút hứng thú hướng La Khinh Sương hỏi.
Cửu Lộ Huyền Môn là hắn vì Ngũ Hành giới làm ra, cho dù là trẻ em cũng có thể bước lên bậc thứ nhất.
Bởi vì khi vừa sinh ra bọn họ đều đã có huyền lực trong cơ thể, người không thể bước lên chỉ có một loại người.
“Hắn gọi Trương Nghị, vốn ta cùng Tần lão cũng không tiếp nhận hắn, chỉ là hắn thiên phú không đủ nhưng lại vô cùng kiên trì.
Nên cuối cùng chúng ta cũng đồng ý để hắn gia nhập Thiên Môn, cũng để hắn tiến tới Trung Châu, thật không ngờ …” La Khinh Sương nhẹ giọng nói.
“Con đường của hắn khác với các ngươi” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.
~ ầm ầm ầm ~
Đúng lúc này một thanh âm to lớn vang lên, khi ba người theo hướng thanh âm nhìn lại thì đúng là vị trí của Mê Thành phát ra, hẳn là có người đang giao chiến.
“Là Tần lão, chúng ta mau đi xem” — QUẢNG CÁO —
….
“Ba người này là ai? Vậy mà dám tại Mê Thành giao chiến, thật không để Thiên Môn vào mắt sao?”
“Đừng nói bậy, bọn họ đều là đại thánh cảnh”
“Hả? Đại thánh cảnh thì sao? Thiên Môn còn có thần linh tồn tại đây”
Lúc này mọi người tại Mê Thành đều ngước nhìn lên không trung, quan sát ba lão già quần áo rách rưới.
Ba người này đúng là ba người Hàn Bắc Huyên truy sát Trịnh Dương tới nơi này, đang lúc bọn họ sắp bắt được Trịnh Dương thì lại bị đại hán trước này ra tay ngăn cản, khiến bọn họ tức giận không thôi.
Nếu không phải ba người bị thương không nhẹ, hơn nữa nơi đây lệ thuộc Thiên Môn bọn họ có chút kiêng kỵ, thì sao có thể bị cầm chân lâu như vậy.
“Bằng hữu, chúng ta chỉ muốn tên tiểu tử kia, ngươi hà tất phải ngăn cản chúng ta” Hàn Bắc Huyên nhìn người trước mặt nói.
Trước mặt hắn là một đại hán trung niên, tay cầm trường thương khí tức cường hãn, đúng là Tần Phong.
Hắn cũng không để ý đến ba người chỉ nhàn nhạt đáp: “Bất kể là ai một khi đến Mê Thành đều sẽ được Thiên Môn bảo vệ, đây là quy củ.
Ngươi muốn giết hắn vậy chờ hắn rời khỏi Mê Thành rồi tính”
“Hừ lão già, ngươi tưởng chúng ta sợ ngươi sao? Thiên Môn cũng không phải muốn làm gì thì làm” lão già Tôn gia hừ lạnh một tiếng nói.
Người Tôn gia bị giết trong tay Thiên Môn không ít, bọn họ sao có thể bỏ qua.
Chỉ là bây giờ trên địa bàn người ta nên mới tỏ ra yếu thế, nhưng đối phương được nước lấn tới sao bọn họ có thể nhẫn.
Hàn Bắc Huyên đưa mắt nhìn Trịnh Dương phía bên dưới, lại nhìn về tòa cung điện Thiên Môn ở phía xa xa, sau đó hắn cắn răng nói: “Cùng lên, tốc chiến tốc thắng”.
Theo đó khí tức của hắn cũng hoàn toàn bộc lộ ra, tay phải mang theo trường kiếm lấy thế sét đánh tấn công về phía Tần Phong.
Hai lão già Tôn gia thấy vậy cũng không chần chừ, đồng loạt cầm theo thánh khí hợp lực với Hàn Bắc Huyên.
“Hừ” Tần Phong thấy ba người đánh tới thì nhẹ hừ lạnh một tiếng, trường thương màu vàng trong tay liên tục huy động nhằm chặn lại thế công của ba người.
— QUẢNG CÁO —
~ cheng cheng cheng ~

Tiếng binh khí của bốn người liên tục va chạm vào nhau, tuy nói cả bốn người đều có tu vi đại thánh cảnh cao giai.
Nhưng ba người Hàn Bắc Huyên bởi vì trước đó bị thương không nhẹ, hơn nữa thánh lực cũng đã tiêu hao không ít, nên cũng chỉ có thể cùng Tân Phong đánh bất phân thắng bại.
Thấy trong thời gian ngắn không thể làm gì được Tần Phong, Hàn Bắc Huyên hướng hai người Tôn gia nói: “Hai ngươi cầm chân hắn, ta đi giết tiểu tử kia”.
“Được!” hai lão già kia đồng loạt lên tiếng, bọn họ hiển nhiên cũng nhìn ra cứ triền đấu như vậy không phải là cách.
Nơi đây dù sao cũng là địa bàn của Thiên Môn nếu như đợi người của Thiên Môn tới, như vậy tính mạng của bọn họ sợ cũng khó bảo đảm càng đừng nói đến chuyện giết Trịnh Dương.
Hai người vừa dứt lời Hàn Bắc Huyên tay cầm trường kiếm, điều động toàn bộ thánh lực lấy tốc độ cực hạn hướng về phía Trịnh Dương đánh tới.
Mắt thấy trường kiếm sắp đâm trúng người Trịnh Dương, chỉ nghe một thanh âm hùng hồn vang lên: “Kinh Hồng Nhất Kích!”.
Mũi kiếm của Hàn Bắc Huyên cũng chỉ kịp phá vỡ lá chắn mà Trịnh Dương tạo ra để phong ngự, đang lúc mũi kiếm đâm tại mi tâm của hắn thì cả người Hàn Bắc Huyên bỗng nhiên khựng lại.
Chỉ thấy giữa ngực hắn đã xuất hiện một lỗ máu vô cùng lớn, cùng với đó là một đầu thương màu vàng nhiễm đầy máu đỏ xuất hiện trong tay Tần Phong.
Tần Phong cũng không biết từ lúc nào đã đứng tại sau lưng Hàn Bắc Huyên.
“Ngươi … ngươi là người của Thần …” Hàn Bắc Huyên chỉ kịp nói mấy lời đã chết đi, khí tức cũng hoàn toàn biến mất.
“Thần Triều, hắn là người Thần Triều, mau chạy!” hai người Tôn gia thấy vậy cũng vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Kinh Hồng Nhất Kích có thể nói là tuyệt kỹ của Thần Triều, hơn nữa chỉ có người địa vị cao cả mới có thể tu luyện.
Nghe nói một khi xuất chiêu không chỉ có thể một kích tất sát, thậm chí còn có thể mượn nhờ vũ khí của mình thuấn di khỏi không gian hiện tại.
Tần Phong cũng không quá để ý đến hai người, dù sao chuyện hắn là người của Thần Triều sau vụ việc của Mạc Vô Tà hẳn là không ít người biết đến.
Huống chi quy định tại Mê Thành không thể để thế lực nào phá vỡ, nếu không làm sao có thể bộc lộ uy danh của Thiên Môn đây.
“Bây giờ mới nghĩ đi? Muộn!” đúng lúc này, một thanh âm nhẹ vang vọng khắp thiên địa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.