Vạn Đế Chí Tôn

Chương 113: Toàn Diệt!






“Dừng tay!” đúng lúc đầu ma long kia chuẩn bị thôn phệ Cự Lão Đầu thì một thanh âm vang lên.
Mọi người kỳ quái đưa mắt khắp nơi, nhưng cũng không tìm được vị trí thanh âm phát ra.
Chỉ có Nạp Lan Chính Hưng là đưa ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xa nơi cư ngụ của giám sát Thần triều tại Bắc thành.
“Tham kiến đại nhân!” Hứa Cao vốn đang khiếp sợ cũng lập tức thở ra một hơi hướng vị trí xa xăm quỳ xuống hành lễ.
Hắn vốn nghĩ bản thân khó thoát một kiếp, hy vọng rồi lại thất vọng luôn phiên khiến hắn có chút kinh sợ.
Ai cũng biết nếu như Lăng Huyền Thiên giết Cự Lão Đầu thì chắc chắn hắn cùng hai người kia cũng khó thoát được cái chết, cũng may cuối cùng đại nhân cũng ra mặt rồi.
Vũ Dật Hành cũng quỳ xuống hướng xa xăm hành lễ, chỉ là trong lòng hắn có chút buồn bực.
Hắn vốn muốn Hứa Cao chết tại nơi này, đáng tiếc, nếu như đại nhân ra tay vậy thì mọi chuyện cũng sẽ phải dừng lại tại đây.
“Bọn họ là làm sao đây? Tự nhiên hướng nơi xa hành lễ?”
“Bán thần cảnh quỳ xuống, rốt cuộc là người phương nào lên tiếng đây?’
“Hừ, các ngươi nếu không muốn chết tốt nhất nên im miệng!”

Cử động của hai người Hứa Cao cùng Vũ Dật Hành khiến mọi người khó hiểu không thôi, nhưng một số người linh thông tất nhiên biết được nguyên nhân trong đó.
Tại Bắc thành Thần triều cũng có vài vị thần linh tồn tại, nhưng có thể để hai người này quỳ xuống thì chỉ có một vị mà thôi, một vị chân chân chính chính thần hoàng cảnh.
“Mọi chuyện hẳn là nên dừng lại!” Bạch Vũ Hải cũng nhẹ lắc đầu, nếu như lão đầu kia đã mở miệng sợ là không có mấy người dám trái lệnh hắn đi.
Bạch Hạo đứng bên cạnh hắn cũng nhẹ gật đầu đồng ý, Liệp Hoành thương hội bọn họ làm ăn tại Bắc thành lâu năm, nếu ngay cả vị kia mà cũng không biết thì làm sao tồn tại đây.
Thần triều cũng không phải ngẫu nhiên mà có uy vọng lớn như thể tại Bắc thành, tất cả đều vì thực lực của bọn họ cường đại vô cùng.

Chỉ là chân chính đại nhân vật rất ít khi xuất hiện mà thôi, còn mấy tên thường xuyên lộ diện cũng không quá mạnh mẽ, nên các đại thế lực cũng chỉ là nể mặt một chút mà thôi.
….
“Aaaaaaaaa”
Đúng lúc này một thanh âm vang vọng khắp thiên địa, khi mọi người nhìn lại thì thấy Cự Lão Đầu đã bị một đầu ma long xuyên qua, thân thể của hắn cũng dần dần tan biến.
“Cái gì? Hắn lại còn dám ra tay sao?”
— QUẢNG CÁO —
“Ta thiên! Tên tiểu tử này nhất định là chán sống rồi!”
….
Mọi người thấy một màn này thì triệt để vỡ òa rồi, vị đại nhân kia đã lên tiếng rồi mà ngươi vẫn tiếp tục ra tay, thật sự là muốn chết sao.
Sau đó bọn họ nhẹ nhìn về phía nơi cư ngụ của Thần triều, bởi vì bọn họ rất muốn biết rốt cuộc vị đại nhân kia là ai.
Quan trọng nhất là bọn họ muốn thấy người đó ra tay dạy dỗ Lăng Huyền Thiên.
Nạp Lan Chính Hưng cũng khiếp sợ nhìn về phía Lăng Huyền Thiên.
Hắn khiếp sợ cũng không phải vì Lăng Huyền Thiên dám ra tay, mà là vì đầu ma long kia lại có thể cắn nuốt thần hồn của Cự Lão Đầu.
Khác biệt của thần linh cùng người khác không chỉ ở thần lực và pháp tắc, quan trọng nhất là bọn họ đã đản sinh ra thần hồn.
Thần hồn có thể tồn tại trong thiên địa rất lâu mà không bị hư hại, hơn nữa thần không cũng rất khó bị phá hủy.
Cho dù là pháp tắc cũng không thể chớp mắt hủy diệt thần hồn của một vị thần linh, trừ thì thực lực cùng cảm ngộ pháp tắc của ngươi cùng đối phương chênh lệch quá lớn.
Bây giờ Lăng Huyền Thiên lại có thể chớp mắt đem thần hồn cùng thân thể của Cự Lão Đầu thôn phệ đi, sao hắn có thể không khiếp sợ.

Như vậy chẳng khác nào nói thực lực của tên thiếu niên này thậm chí có thể cùng thần hoàng, thần vương so sánh sao.
Có điều Nạp Lan Chính Hưng cũng không biết, Lăng Huyền Thiên đã tu thành Hắc Ám đại đạo.
Vì vậy mỗi một tia pháp tắc của hắn sử dụng dù muốn hay không đều sẽ kèm theo “đạo”, cho nên ma long mới dễ dàng diệt sát Cự Lão Đầu như vậy.
“Tiểu tử, ngươi là muốn chết sao?” đúng lúc này một thanh âm lạnh lùng vang lên, cũng không có người xuất hiện, chỉ là trên không trung đang có từng đoàn mây vân quần quần không ngừng di chuyển.
“Cút” Lăng Huyền Thiên chỉ thản nhiên nói một tiếng, theo âm thanh của hắn vang lên từng đoàn mây vân cũng bị chấn nát, trả lại bầu trời trong xanh như trước.
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao thiên địa lại thay đổi liên tục như vậy?”
“Ngu muội, pháp xuất tùy ngôn còn không biết sao? Đây chính là thần niệm, bọn họ là dùng thần niệm giao phong”
“Lợi hại như vậy sao?”

Những người biết chuyện thì đều kinh sợ không thôi, vị đại nhân kia của Thần triều thì cũng thôi đi, tên tiểu tử gọi là Lăng Huyền Thiên này vậy mà cũng có thể dùng thần niệm.
Hơn nữa tựa hồ hắn còn có thể đánh tan thần niệm của đại nhân kia, chẳng phải nói hắn cũng là thần linh, thậm chí còn cùng vị kia sánh ngang sao.
Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến đám người kia khiếp sợ, mà nhẹ điều khiển ma long hướng về phía ba người Hứa Cao, Yến Trường Thanh cùng Lệ Cửu Lôi.
“Đại nhân mau cứu taaaaaaa!” — QUẢNG CÁO —
“Lăng Huyền Thiên, Thánh Kiếm môn nhất định không tha cho ngươi”
“Đào Hoa Các chúng ta nhất định sẽ trả thù”
Ba người thấy đầu ma long hướng tới thì điên cuồng kêu la, bọn họ cũng không có ý định phản kháng hay chạy trốn.
Ngay cả chân thần đều không thể chạy thoát bọn họ có thể làm được gì sao, tất cả chỉ đành nhận mệnh mà thôi.
“Tốt, tiểu tử bản hoàng sẽ nhớ kỹ ngươi!” một thanh âm vang vọng trong thiên địa, đáng nói là vị đại nhân kia cũng không xuất hiện càng đừng nói đến chuyện ra tay.
“Hả? Chẳng lẽ đại nhân kia không định ra tay?”
“Thật sự đáng tiếc! Không thể xem thêm thần hoàng chi chiến nha!”
“Chẳng lẽ người của Thần triều sợ rồi sao?”
“Ngươi là ngu sao? Thần triều há có thể sợ hãi, nhưng ta nghe nói vị đại nhân kia đang bế quan, hẳn là không thể xuất hiện đi”
“Lại có chuyện này sao?”
….
Mọi người thấy vị đại nhân kia của Thần triều không ra tay thì thất vọng không thôi, dù sao bọn họ cũng lỡ đi một chuyến nha.
Càng nhiều thần chiến thì bọn họ càng được mở rộng tầm mắt, nói không chừng còn có thể dựa vào đó hiểu rõ hơn về thiên địa pháp tắc, đáng tiếc đáng tiếc.
Tất nhiên cũng có nhiều người linh mẫn cảm thấy việc này chắc chắn sẽ không dừng lại tại đây, nếu như vị kia bế quan xong ắt hẳn sẽ tìm đám người Thiên môn tính sổ.
Thần linh mặt mũi không thể vứt bỏ, Thần triều uy càng là không thể xâm phạm.
“Tên tiểu tử này thật sự là đáng sợ, ánh mắt của thiếu gia thật sự tinh tường” Bạch Hạo hướng Bạch Vũ Hải nói.
Hắn rốt cuộc hiểu vì sao Bạch gia lại xem trọng Bạch Vũ Hải như vậy, dù rằng hắn cũng chỉ là con riêng mà thôi.
“Vẫn không dò ra sâu cạn của hắn sao, thật sự thần bí!” Bạch Vũ Hải cũng không để ý đến Bạch Hạo, chỉ nhẹ than một câu.
Hắn muốn không phải là xem đám người này đánh nhau, cái hắn muốn là thấy được thực lực thực sự của Lăng Huyền Thiên.
Nam tử này thật sự quá thần bí.
— QUẢNG CÁO —
“Tốt, nếu đã không có chuyện gì lão hủ xin phép đi trước” Nạp Lan Chính Hưng xấu hổ nói một tiếng, cũng không chờ Lăng Huyền Thiên trả lời đã trực tiếp rời đi.
Hắn mang tiếng đến đây ra tay bảo vệ rể của Nạp Lan gia, nhưng người ta cần hắn bảo vệ sao.
Hơn nữa tên tiểu tử này tựa hồ cũng không muốn làm rể Nạp Lan ra, người khác hắn có thể ép buộc hoặc khuyên bảo một chút.
Nhưng tên này thực lực như vậy hắn cũng không dại gì mà dây vào đi.

Đám người quan chiến cũng lần lượt rời khỏi, mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau.
Có người cảm thấy mình như vừa nằm mộng vậy, có người vui mừng vì thế lực đối đầu của mình yếu đi, cũng có người lo lắng sợ hãi Thiên môn trả thù, muôn người vạn trạng.
Nhưng ai ai cũng đều biết Bắc thành sẽ triệt để oanh động, còn Thiên môn sẽ trở thành đại thế lực đứng đầu tại Bắc thành, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể tồn tại sau khi thần linh sau lưng đám người kia trả thù.
“Ca ca, ngươi thật sự rất mạnh nha!” Tiểu Ánh hướng Lăng Huyền Thiên nói, đám người Giới Không cùng Hồ Nguyệt cũng nhẹ gật đầu.
Trước đây Lăng Huyền Thiên chỉ là dùng thủ đoạn quỷ dị mà thôi, bây giờ hắn trực tiếp ra tay khiến mọi người mở mang tầm mắt không ít.
Lăng Huyền Thiên không để ý đến đám người mà nhìn về phía Tần Mộng Dao nói: “Mục đích?”
Hắn tất nhiên biết lần đấu giá trước nha đầu này là vì biết đan phương đó là của hắn nên mới mua giá cao như vậy, hơn nữa lần này nàng còn chủ động ra tay tất nhiên có không ít ý đồ.
“Ta muốn biết ngươi cùng lão tổ có quan hệ gì?” Tần Mộng Dao cũng không vòng vo trực tiếp hướng Lăng Huyền Thiên hỏi.
“Hả? Lão tổ?”
….
Tại một tòa động phủ sâu bên trong lòng đất, có một lão già tóc muối tiêu xõa ngang vai, quần áo rách nát khí tức như ẩn như hiện.
Lão già này đang ngồi xếp bằng trên một đài sen, bên dưới có một dòng suối nhỏ chảy qua.
Dòng suối này tuy nhỏ nhưng chảy vô cùng siết, nếu như nhìn kỹ sẽ thấy từng hư ảnh thân thể rồng như có như không lượn lờ trong đó.
Đây chính là vị trí Long mạch mà đám người giám sát của Thần triều chọn để làm phủ đệ của mình.
Còn lão già này chính là vị đại nhân trong miệng đám người Hứa Cao cùng Vũ Dật Hành.
Vốn lão già đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra nhìn về phía hướng ngoại ô Bắc thành lẩm bẩm: “Tốt một tên tiểu bối lại dám ngông cuồng như vậy, ngày lão phu đột phá cũng là ngày chết của ngươi”.
Đám người Hứa Cao chết hay không đối với hắn không quan trọng, trọng yếu là tên tiểu tử kia vậy mà dám trái lời hắn.
Cho dù là tại Trung châu cũng không có mấy người dám trái ý hắn đây, càng đừng nói đến chuyện dám bảo hắn “cút”.
Nếu không phải hắn đang bế quan đến thời khắc quan trọng, há lại để tên tiểu tử kia sống sót..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.