Vạn Đế Chí Tôn

Chương 105: Các Đại Thế Lực Đến!






“Đến rồi!”
Âm thanh này không biết từ đâu vang lên, nhưng mọi người đều có thể xác nhận âm thanh đó là ám chỉ đội ngũ của cá đại thế lực.
Đúng vậy, bây giờ tại ngoại ô Bắc thành đã tụ tập vô số người, thậm chí trên không trung còn có cự cầm trở người của các đại thế lực tiến đến.
Một ngày này rốt cuộc đã tới, ngày mà Bắc thành triệt để mất đi sự bình yên vốn có.
“Tôn huynh, ta thật không ngờ huynh vậy mà đích thân tới đây nha” đại hán nam tử đứng đầu tại vị trí đám người Thánh Kiếm môn khi nhìn thấy đội ngũ Bắc Phiệt môn tới nơi này thì nhẹ giọng mở miệng.
Tôn Cường tuy không phải tông chủ của Bắc Phiệt môn nhưng uy vọng của hắn tại Bắc Phiệt môn vô cùng cao, thậm chí không thua tông chủ là bao.
Bởi vì tại Bắc Phiệt môn Tô gia và Hàn gia là hai nhà nắm giữ nhiều nhân lực nhất, chỉ tiếc là bọn họ một mực không ra thần linh vì vậy mà tông chủ của Bắc Phiệt môn cũng không phải người của hai nhà này.
Nhưng quyền lực của hai nhà rất lớn, thậm chí có đôi khi tông chủ cũng phải nghe bọn họ quyết định.
Tất nhiên bọn họ cũng không dám quá đáng, bởi vì sau lưng tông chủ là một vị thần linh chân chính.
“Hắc hắc, ngay cả Lệ tông chủ cũng đến đây thì Tôn mỗ đến cũng là chuyện nên làm” Tôn Cường tươi cười hướng Lệ Cửu Lôi nói.
Hắn trước giờ vẫn muốn nắm lấy Bắc Phiệt môn, tất nhiên phải ra sức cùng các đại thế lực giao hảo rồi.
~ Hoa lạp hoa lạp ~
“Chuyện gì xảy ra?”
“Tại sao giữa ban ngày lại có nhiều tuyết rơi như vậy?”
“Ngươi bị ngốc sao? Đó không phải tuyết mà là hoa đào”
“Cái gì? Ai lại có thể khiến hoa đào rơi từ thiên không xuống như vậy đây?”
….
Theo âm thanh “hoa lạp” vang lên, khắp nơi đều là từng cánh hoa đào rơi xuống khiến mọi người khiếp sợ không thôi.
“Hắc hắc, Yến Trường Thanh ngươi có cần làm màu đến mức này không đây? Đường đường một nam tử lại ưa thích hoa đào, thật chán ghét nha”

“Cố lão, ta còn tưởng ngươi không đến đây? Chẳng lẽ lão nghĩ mình có thể cùng chúng ta tranh giành Long mạch sao?”
“Hiểu lầm, hiểu lầm nha! Lão phu là vì đầu Cửu Vĩ Hồ kia mà tới, máu huyết của Hồ tộc không thể bỏ phí đây”
Sau khi thanh âm vang lên mọi người chỉ thấy hai nhóm người xuất hiện.
Một nhóm người mặc trang phục thuần màu trắng hồng nhạt, bên trên có thêu từng đóa hoa đào hẳn là người của Đào Hoa Các.
Đứng đầu là một nam tử khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người thanh tú trông có hơi hướng nữ nhân, đúng là Yến Trường Thanh, tông chủ của Đào Hoa Các.
— QUẢNG CÁO —
Đối diện với bọn họ là một lão già râu tóc bạc phơ, dáng người cao ráo, tu vi của hắn đúng là bán thần cảnh.
Hắn cũng là người được Yến Trường Thanh gọi là Cố lão.
Tôn Cường nhìn đám Cố lão nói: “Ha ha, cái gọi là người gặp có phần.
Cố lão ngươi yên tâm đi, đầu Cửu Vĩ Hồ kia hẳn là đủ cho mọi người dùng nha”
“Tôn huynh thật rộng rãi nha, như vậy ta hẳn cũng là có phần đi?” thanh âm vừa vang lên, tức thì một đại hán nam tử toàn thân mặc bộ giáp màu vàng xuất hiện tươi cười hướng mấy người đại thế lực nói.
“Cái gì?”
“Hứa Cao cũng đến, chẳng lẽ nói người Thần triều cũng muốn nhúng tay vào chuyện này sao?”
“Xong, Thiên môn thật không còn hy vọng gì?
“Các ngươi đừng quên Thiên môn còn có thần linh tọa trấn đi”
“Ngươi ngốc sao? Chỉ mỗi Thiên môn có thần linh sao? Các thế lực khác chẳng lẽ không có”
….
Hứa Cao vừa xuất hiện mọi người đều như đoán trước được kết quả.
Tất cả đều cho rằng Thiên môn thật sự sẽ xong, bởi vì tại Thiên châu Thần triều như là tín niệm của bọn họ vậy.

Chỉ cần Thần triều nhúng tay vào, phân nửa kết quả đều đã được định trước.
Tuy nhiên vẫn còn một số người hy vọng thần linh tại Thiên môn ra tay, như vậy cuộc long tranh hổ đấu này mới có chút thú vị đi, không thì thật sự là quá nhàm chán.
“Các vị hiểu lầm, Hứa mỗ cũng chỉ là vì bản thân mình mà thôi.
Thần triều sẽ không can thiệp vào tranh đấu tại Bắc châu, đây là quy định” Hứa Cao tươi cười hướng đám người đại thế lực nói.
Tuy hắn nói vậy nhưng lại không có mấy người tin tưởng, bởi vì những người giám sát tại Bắc thành người có địa vị cao hơn hắn cũng có.
Nếu như đám người đó không có ý tứ này sao Hứa Cao dám ngang nhiên ra tay đây.
“Thần triều vậy mà cũng nhúng tay vào, Lăng Huyền Thiên rốt cuộc ngươi mạnh cỡ nào đây?”
…..
“Công tử, bọn họ đều đến cả rồi” Hồ Nguyệt đưa ánh mắt hướng Lăng Huyền Thiên nói.
“A, vậy đi thôi” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói, sau đó hắn dẫn đầu đám người đi ra ngoài.
Thiên môn là một tòa cung điện được xây dựng bên trên vị trí có Long mạch tồn tại, chính vì vậy mà linh khí nơi đây nồng đậm vô cùng, khiến cho mọi người đều ao ước không thôi.
— QUẢNG CÁO —
~ két két két ~
Đúng lúc này, cánh cửa to lớn tại tòa cung điện kia bỗng nhiên mở ra, theo sau đó là năm thân ảnh xuất hiện.
Thân ảnh đi đầu là một nam tử gương mặt thanh tú, mặc một bộ trường bào màu trắng, cả người hắn không có chút khí tức nào nhưng mọi người đều cảm thấy hắn vô cùng nguy hiểm.
Theo sau hắn là một đội ngũ kỳ quái, tập hợp cả hòa thượng, nữ tử cùng nữ hài.
“Ta Thiên! Đội ngũ Thiên môn chỉ có chừng này sao?”
“Ha ha, hòa thượng thì cũng thôi đi.

Vậy mà mang cả con nít theo thật sự là hết nói nổi”
“Thật sự uổng công chuyến này của ta”

Đám người Lăng Huyền Thiên vừa xuất hiện thì mọi người trào phúng không thôi.
Khí tức của bọn họ cho dù là người mạnh nhất cũng chỉ là bán thần cảnh, hơn nữa còn vừa đột phá, sao có thể cùng các đại thế lực so sánh đây.
“Cha, ta đã nói rồi, người không cần thiết đến đây đi” Tôn Tằng Minh khinh miệt nhìn đám người Thiên môn, sau đó hướng Tôn Cường nói.
Tôn Cường cũng không trả lời hắn, mà chỉ chăm chú nhìn Lăng Huyền Thiên.
Bởi vì hắn luôn cảm thấy tên tiểu tử này có gì quái lạ, tựa như cùng thiên địa dung hợp vậy.
“Tốt, nếu các ngươi đã xuất hiện ta cũng không nhiều lời.
Nếu như các ngươi muốn sống thì lập tức dẫn linh thú rời khỏi Bắc thành, chúng ta tuyệt không ngăn cản” Lệ Cửu Lôi quang minh lỗi lạc lên tiếng.
“Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ không có đánh sao?”
“Ngươi ngốc sao? Lời của hắn mà cũng tin”
“Thật là đứa nhỏ chưa trải sự đời!”
….
Tuy Lệ Cửu Lôi nói vậy, nhưng ai ai cũng đều biết cho dù đám người Lăng Huyền Thiên rời khỏi Bắc thành cũng không tránh được con đường chết.
Thậm chí nếu như rời khỏi nơi này bọn họ chết còn khó coi hơn nhiều, bởi vì ít nhất tại đây đám người thế lực lớn cũng sẽ nể mặt Thần triều một chút.
Còn nếu là ở chỗ khác, sợ là đám người đã trực tiếp ra tay.
“Nhiều lời vô ích, trực tiếp ra tay đi” Hồ Nguyệt ánh mắt lạnh như băng hướng đám người thế lực lớn nói.
Tại đây ai cũng đều là cáo già, sao lại có thể dễ dàng bị một lời nói của Lệ Cửu Lôi lừa gạt.
— QUẢNG CÁO —
“Tốt, nếu vậy đừng trách lão phu vô tình!”
“Lệ tiền bối đợi một chút” đúng lúc Lệ Cửu Lôi định ra tay thì một thanh âm vang lên.
Theo sau thanh âm là một nam tử trẻ tuổi xuất hiện, hắn đúng là Tôn Tằng Minh.
“Ồ, Tằng Minh ngươi là có chuyện gì?”

“Hồi bẩm tiền bối, vãn bối cảm thấy chúng dù sao cũng là những đại thế lực đứng đầu tại Bắc châu, sao có thể làm chuyện lấy nhiều khinh ít?” Tôn Tằng Minh tươi cười hướng Lệ Cửu Lôi nói.
“Tằng Minh ngươi điên rồi sao?” Tôn Cường cũng là tức giận đến thổ huyết, thật không ngờ con trai của hắn lại ra mặt thay đám người Thiên môn.
Chẳng lẽ là bị đầu yêu hồ kia làm mộng mị sao?
“Vậy ngươi lại muốn thế nào đây?” Lệ Cửu Lôi híp mắt nói, nếu không phải Tôn Cường ở nơi này hắn chắc chắn đã một tay bóp chết tên tiểu tử này rồi.
“Theo vãn bối thấy chi bằng để mình ta cùng bốn người kia đấu, còn đầu Cửu Vĩ Hồ kia thì để một vị bán thần cảnh ra bắt nó là được rồi” Tôn Tằng Minh khinh miệt nhìn đám người Thiên môn nói.
Lời này hắn nói vô cùng to và rõ ràng, tất nhiên là muốn mọi người tại đây có thể nghe được, bao quát cả đám người Thiên môn.
Theo Tôn Tằng Minh thấy đây là cơ hội tốt để hắn thể hiện nha.
Chỉ có điều hắn cũng không biết Lăng Huyền Thiên đã từng dùng Hắc Ám pháp tắc diệt sát bao nhiêu thánh giả, nếu không chắc chắn hắn cũng không dám đứng ra.
“Haha tốt, hiếm khi có người trẻ tuổi nào có chính khí như thế.
Tiểu tử bản tọa rất thưởng thức ngươi, bản tọa nhất định trợ trận cho ngươi, giúp ngươi tiêu diệt đám ngươi ngăn cản đầu Cửu Vĩ Hồ kia” Lệ Cửu Lôi chưa kịp mở lời thì một thanh âm vang lên, nhìn lại đúng là Yến Trường Thanh mở miệng.
Chỉ là tuy lời nói của hắn hướng về Tôn Tằng Minh nhưng nụ cười kia có chút quỷ dị, hiển nhiên hắn có âm mưu gì đó.
“Tằng Minh, không ….” Tôn Cường thấy Yến Trường Thanh mở miệng thì cũng kịp phản ứng có chút không thích hợp lập tức lên tiếng.
Tiếc là lời nói của hắn có chút muộn, bởi vì Tôn Tằng Minh đã bộc phát thánh lực lao đến trước mặt đám người Thiên môn.
Đến lúc này thì Tôn Cường cũng không thể làm gì hơn, nếu như hắn còn ngăn cản Tôn Tằng Minh thì chắc chắn khiến con hắn thành trò cười, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tu vi sau này của Tôn Tằng Minh.
Yến Trường Thanh thấy Tôn Tằng Minh tiến lên thì cười lạnh không thôi.
Hầu hết các đại thế lực trong Bắc thành đều biết đến một màn ra tay kia của Lăng Huyền Thiên, tất nhiên biết hắn không đơn giản.
Bây giờ có người muốn làm chuột bạch sao lại không dùng đây.
Chỉ tiếc cho Tôn Tằng Minh, bởi vì Bắc Phiệt môn nằm tại phạm vi bên ngoài Bắc thành, hơn nữa sự tình của Lăng Huyền Thiên được đám người thế lực lớn trong thành cùng Thần triều đàn áp xuống, khiến ngoại thành không mấy người biết được.
Chính vì vậy mới có một màn hắn tìm chết như hôm nay.
“Đám sâu kiến lại dám tự xưng Thiên môn, một mình bản thánh đủ xử lý toàn bộ các ngươi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.