Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 256: Quận Hà Dương có chút náo nhiệt!




Thực đơn hàng ngày Liễu Uyển Thi nghiên cứu mặc dù có thể nâng cao sức mạnh chiến đấu, nhưng bởi vì dược liệu kết hợp sai sinh ra độc tố, khiến Quân chưởng môn bị trúng độc.
Đương nhiên.
Lão Ngụy nói hai ba tháng mới phục hồi, chỉ là đối với người bình thường.
Quân Thường Tiếu trải qua đủ loại tôi luyện thân thể, chỉ nghỉ ngơi hai ba ngày lại hôi phục như ban đầu.
Điều này nói rõ cái gì?
Không sai, mạng của hắn đủ cứng, chịu được giày vò!
“Chưởng môn.”
Trong thư phòng, Liễu Uyển Thi giống như một đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu tự trách nói:
“Xin lỗi, đệ tử sai rồi, tình nguyện chịu phạt.”
Quân Thường Tiếu làm sao nhẫn tâm phạt đứa trẻ đáng yêu này chứ.
Huống hồ, nghiên cứu món ăn nâng cao lực lượng, chủ định ban đầu là tốt, nhưng quá trình thực hiện xảy ra sai lầm mà thôi.
“Chịu khó theo lão Ngụy học nhận biết dược liệu, đây là trừng phạt của ta dành cho ngươi.”
Quân Thường Tiếu nói.
Chuyện này may mà rơi trên bản thân mình, đổi lại là đệ tử làm không tốt mất mạng như chơi, nhất định phải để tiểu nha đầu này chịu khó học nhận biết dược liệu mới ổn thỏa.
“Vâng!”
Liễu Uyển Thi biết đây không tính là hình phạt gì cả, vì thế thầm nhắc nhở bản thân, nhất định phải nỗ lực học nhận biết dược liệu.
Quân Thường Tiếu nói:
“Thức ăn có thể nâng cao lực lượng cũng không cần từ bỏ, tiếp tục nghiên cứu thêm đi.”
Loại thức ăn nâng cao lực lượng này, mặc dù khó có thể sánh ngang với bùa lực lượng, bất quá nó có ưu điểm lớn nhất là không tiêu hao điểm cống hiến, cho nên khẳng định phải tiếp tục nghiên cứu.
“Chưởng môn.”
Liễu Uyển Thi nói:
“Đệ tử sợ lại xảy ra vấn đề.”
Quân Thường Tiếu chống hai tay lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau nâng cái cằm, bắt đầu giảng đạo lý:
“Không thể vì một lần thất bại mà lựa chọn từ bỏ, chỉ có không ngừng nếm trải thất bại, mới có thể có được thành công thực sự.”
“Đệ tử đã hiểu.”
Có chưởng môn ủng hộ, Liễu Uyển Thi một lần nữa lấy lại niềm tin!
Hơn nữa, tiểu cô nương càng chắc chắn có thể nghiên cứu ra thức ăn tăng lực lượng vô hại.
Bởi vì trình độ về dược liệu của lão Ngụy quá chuyên nghiệp, tiểu cô nương chỉ nghe một ngày, lập tức có sự hiểu biết nghiêng trời lệch đất về dược liệu!
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi học tập đi.”
“A..à..vâng.”
Liễu Uyển Thi vội vàng đi dược viện tìm lão sư.
Quân Thường Tiếu chống cằm, thì thầm nói:
“Có thể kết hợp dược liệu bình thường và nguyên liệu thức ăn, tạo ra thức ăn nâng cao lực lượng, tiểu nha đầu này thật không đơn giản!”
Nàng.
Đến từ đâu đây?
Thông tin của Quân Thường Tiếu đối với Liễu Uyển Thi, chỉ vẻn vẹn dừng lại ở việc bị một lũ cường hào truy đuổi trong thành Thanh Dương, sau đó bản thân cứu trở về.
Không đúng!
Vẫn còn thêm một thông tin nữa.
Lục Thiên Thiên từng nói, u Dương gia ở thành Thiên Dụ Vương, rất chú trọng bữa ăn hàng ngày, có thể làm ra đồ ăn nâng cao võ đạo.
“Đồ Đồ lẽ nào là con cháu u Dương gia ở thành Thiên Dụ Vương?”
Quân Thường Tiếu thì thầm nói.
Nếu như chuyện này là thật, chắc chắn tên của tiểu nha đầu không phải là Liễu Uyển Thi, mà chính xác phỉa gọi là u Dương xx.
“Aii..”
Quân Thường Tiếu thở dài một hơi nói:
“Những đệ tử này của ta, dường như ai ai cũng không đơn giản, thân là chưởng môn, vậy mà cái gì cũng không biết.”
Ví dụ như Lục Thiên Thiên, ví dụ như Dạ Tinh Thần.
Thực ra, hắn có thể phái người đi thành Thiên Dụ Vương tìm hiểu, ít nhiều sẽ thu hoạch được gì đó, nhưng từ đầu đến cuối không hề có ý nghĩ này.
Theo tư tưởng của Quân chưởng môn, bất luận đệ tử có chuyện xưa thế nào, có bí mật gì không tiện nói, chỉ cần đã gia nhập Thiết Cốt Phái, vậy chính là đệ tử Thiết Cốt Phái.
Chỉ cần tâm hướng về môn phái, điều mình có làm là cung cấp cho bọn họ một mái nhà che nắng che mưa, vô tư thoải mái phát triển.
Chưởng môn như vậy, trên Tinh Vẫn đại lục rất khó tìm!
Nhưng Thiết Cốt Phái có thể gặp đón phong ba bão táp.
Bởi vì quận Hà Dương đã hoàn toàn nổ ra một cuộc khủng hoảng lớn, sau kỳ môn phái luận võ kết thúc, tông chủ của môn phái lục lưu Kỳ Sơn Tông đến nay một tháng vẫn chưa trở về.
Cùng với sự biến mất của Liêu tông chủ, còn có rất nhiều cao tầng của nhiều môn phái khác.
Đây là chuyện không hề bình thường.
Đây chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó bất thường!
“Ta nghe nói, sau khi môn phái luận võ kết thúc, rất nhiều thế lực lớn không tiếp nhận được chuyện một đệ tử của môn phái bát lưu ngoài quận giành quán quân, cho nên ồ ạt kéo người truy đuổi.”
“Liêu tông chủ và cao tầng của các môn phái đến này vẫn chưa quay về, chẳng lẽ đã đi quận Thanh Dương rồi.”
“Không thể nào, ta nhận được tin tức là, cao tầng của các môn phái chặn đường đệ tử Thiết Cốt Phái trong địa phận quận Hà Dương.”
“Tiêu Tội Kỷ kia mặc dù thực lực không tệ, nhưng chung quy cũng chỉ là một Võ Đồ cảnh, đối mặt với Võ Tông cảnh như Liêu tông chủ, nhất định không có có sức đánh trả.”
“Đã như vậy, vì cái gì nửa tháng nay vẫn chưa thấy người trở về, lẽ nào xảy ra chuyện gì bất ngờ?”
“Ngươi đừng nói là, đệ tử Thiết Cốt Phái có thể giết ngược đám người Liêu tông chủ?”
“Kỳ Sơn Tông tạm thời do đại trưởng lão tiếp quản công việc môn phái, đã triệu tập hàng loạt đệ tử xuống núi tìm kiếm.”
“Các môn phái khác cũng dùng lực lượng và quan hệ của mình, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức thôi.”
Một tông chủ của môn phái lục lưu chơi đến quên đường về, cao tầng trong các môn phái khác cũng bặt vô âm tín, nhanh chóng trở thành đề tài được bàn tán sôi nổi trong thành Hà Dương.
Nhưng dù có bàn tán như thế nào đi nữa, thì cũng không ai nghĩ đến tất cả đều đã chết trong tay Thiết Cốt Phái.
Quân Thường Tiếu mặc dù đã tiêu hủy thi thể và dấu vết, nhưng trong thiên địa không có bức tường nào mà gió không lọt, võ giả các môn phái cứ tiếp tục điều tra sớm muộn cũng có một ngày lộ ra.
Hắn đương nhiên cũng đã nghĩ đến chuyện này, vì thế sớm đã có sự chuẩn bị.
Trong lúc các thế lực khắp quận Hà Dương tìm kiếm khí thế ngút trời, thành viên Tế Vũ Lầu bắt đầu lan tràn tin đồn.
Tin đồn gì?
Ở trong núi rừng nào đó của quận Hà Dương, một tháng trước đột nhiên xuất hiện hiện tượng lạ, hư thực giống như chí bảo xuất thế.
Tin tức này vừa truyền ra, lập tức được lan truyền điên cuồng trong quận Hà Dương, thậm chí lấn át tin tức về tung tích của đám người Liêu tông chủ.
Trong thế giờ dùng nắm đấm để nói chuyện này, trời sinh dị tượng, chí bảo xuất thế, hoặc là động phủ hay nghĩa địa nào đó có năng lượng rò rỉ, một khi bị phát hiện đều là những chuyện rất bình thường.
Thường những chuyện như thế này xuất hiện, những võ tu đi theo xu thế, thậm chí không tiếc bôi nhọ thanh danh của mình.
Muốn trở thành cường giả, nỗ lực tu luyện không thể thiếu, kỳ ngộ lại càng không thể thiếu.
Không ít võ giả ôm trong lòng biết bao mộng tưởng, vì để giành được các loại kỳ ngộ, không tiếc dũng cảm từ vạch núi nhảy xuống, kết quả ngã xuống thịt nát xương tan.
Lại phải nói.
Quân Thường Tiếu truyền ra tin đồn này vì cái gì?
Chắc chắn là muốn làm người trong quận Hà Dương cho rằng, đám người Liêu tông chủ biết tin tức liên quan tới chí bảo xuất thế.
Quả nhiên, khi tin tức càng lan truyền càng rầm rộ, các võ giả bắt đầu suy đoán, tông chủ Kỳ Sơn Tông và cao tầng các môn phái vốn mãi không trở về, hẳn là chạy đi tìm chí bảo hay sao?
“Nghe nói, nơi chí bảo xuất thế nằm trong sơn cốc, mặt đất nứt ra, xuất hiện một cửa động, sau đó qua mấy canh giờ thì lại biến mất.”
“Nói như vậy, đám người Liêu tông chủ nhất định đã phát hiện ra cửa động, đi vào tìm kiếm chí bảo, cho nên mãi đến hôm nay vẫn chưa quay về.”
“Tám phần hẳn là vậy.”
Võ giả quận Hà Dương đều bị tin đồn của Quân Thường Tiếu khiến cho mù đường.
Có người sẽ phản bác, rốt cuộc chỉ số thông minh của bọn họ đâu?
Làm sao có thể tùy tiện tin vào một lời đồn được chứ.
Thành thật xin lỗi.
Quân Thường Tiếu đã chơi một chiêu này, nhất định sẽ làm tin đồn giống như thật, nếu không há có thể gạt người trong thiên hạ.
Huống hồ, hắn không hy vọng dựa vào tin đồn chí bảo xuất thế mà giấu mãi, chỉ mong các môn phái quận Hà Dương điều tra ra nguyên nhân muộn một chút, tranh thủ chút thời gian cho môn phải ngày càng mạnh hơn.
Sau khi Kỳ Sơn Tông và các môn phái nghe được tin đồn, mặc dù chỉ bán tín bán nghi, nhưng vẫn đặt tâm tư vào việc tìm chí bảo, bắt đầu tìm kiếm khắp núi rừng.
Đành chịu thôi.
Không có manh mối điều tra, ai có thể nghĩ rằng chưởng môn của một môn phái bát lưu, không ngại chạy quãng đường xa đến giết đám người Liêu tông chủ, sau đó ung dung trở về nhà đâu chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.