Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 253: Ăn chay!




Liễu Uyển Thi nâng Tiểu Long Long không bị bỏng, chuyện này khiến Quân Thường Tiếu rất kinh ngạc.
Phải biết, bản thân hắn có thể không e ngại bị bỏng, đó là bởi vì có khế ước thú với con thú nhỏ này, bất quá nàng làm sao một chút cảm giác cũng không có?
Mãi đến sau đó Tô Tiểu Mạt nâng lên, tiểu gia hỏa này trực tiếp phun hỏa diễm, Quân chưởng môn mới hiểu rõ thì ra con thú nhỏ này đối với nữ tính không bài xích, còn nam tính thì vô cùng bài xích!
Aii..
Con khế ước thú này của ta cũng rất biết nhìn hàng nha.
"Đồ Đồ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Tiểu Long Long đang đói bụng, ngươi làm thức ăn nhiều thịt một chút cho nó đi."
"Ừm ừm!"
Liễu Uyển Thi vội vàng buộc lên tạp dề, bắt đầu công việc nấu cơm.
Còn về phía Tô Tiểu Mạt bị đốt đến hôn mê thì được các đệ tử khác khiêng đến Dược Đường, sau đó được tiến hành cứu chữa từ Tôn Bất Không.
Chuyện này nói cho chúng ta biết, dù có là tiểu hung thú nhìn như người vô hại vật vô hại, thực chất tính nguy hiểm vẫn cực kỳ cao, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Nấu cơm cần có thời gian, Quân Thường Tiếu đặt Tiểu Long Long ở trên bàn cơm, nâng cằm lên nói:
"Chỉ vừa mới sinh ra, hỏa diễm đã mạnh như vậy rồi, đúng là niềm vui ngoài ý muốn mà."
"Chi chi."
Tiểu Long Long hé miệng kêu một tiếng.
Giống như nó muốn nói cho chủ nhân biết, bản thân rất mạnh.
Quân Thường Tiếu dùng ngón tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ, cười nói:
"Hy vọng ngươi có thể mau chóng trưởng thành, về sau bổn tọa còn phải trông cậy vào ngươi trông nhà hộ phái đây này."
Tử Điện Ấu Hổ có ngoại hình oai phong, rất thích hợp làm thú cưỡi.
Tiểu gia hỏa này nếu mà phát triển thành Hỏa Long Thú, thỏa mãn phù hợp với môn phái trấn thú.
Đến lúc đó, không cần mở đại trận hộ phái, để nó ở phía trước sơn môn ngồi xổm, chỉ cần người có não bình thường, hẳn là sẽ không lấy thân thử lửa.
"Đồ ăn đến rồi!"
m thanh của Liễu Uyển Thi truyền đến.
Đại Hắc và Nhị Hắc bưng một số món ăn lên, toàn bộ đều là thức ăn mặn, hương sắc vị đều đầy đủ.
"Chi chi!"
Tiểu Long Long ngửi hương thơm, cặp mắt nhỏ của nó lấp lóe sự hưng phấn, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
"Ăn đi."
Đồ ăn đã dọn lên bàn, Quân Thường Tiếu nói.
Xoát! Xoát! Xoát!
Tiểu Long Long cũng không khách khí, vội vàng vơ vét cả bàn đồ ăn trước mặt, cái miệng nhỏ không ngừng chộp chẹp.
Một lúc sau, đồ ăn trên bàn đã bị quét sạch.
Quân Thường Tiếu và Liễu Uyển Thi đều trợn tròn hai con mắt.
Cái đậu phộng!
Tiểu gia hỏa chỉ bằng một bàn tay, thế mà ăn sạch cả bàn, khẩu phần cũng quá lớn rồi!
"Chi chi."
Tiểu Long Long chạy quanh đống dĩa trên bàn, biểu lộ ý nghĩ là nó vẫn chưa no!
Quân Thường Tiếu giật khóe miệng một cái, nói:
"Đồ Đồ, ngươi lại làm thêm một bàn nữa đi."
"Vâng!"
Liễu Uyển Thi lần nữa chạy vào trong bếp.
Không bao lâu sau, Tiểu Long Long rốt cục ăn no, cái bụng nhỏ phồng lên nằm ở trên bàn.
Quân chưởng môn biểu hiện vô cùng đặc sắc, nguyên nhân là tiểu gia hỏa này ăn hơn 30 dĩa thức ăn!
"Chưởng môn."
Liễu Uyển Thi mờ mịt nói:
"Tiểu Long Long có sức ăn khỏe thật!"
Đâu chỉ ăn khỏe, chính xác là quá tham ăn!
Hơn ba mươi dĩa thức ăn, đổi lại là đệ tử Thiết Cốt Phái, cần phải tới mười cái miệng mới có thể ăn hết.
Vậy mà tiểu gia hỏa bằng một bàn tay quét sạch, rốt cuộc dạ dày nó làm sao hình thành!
Quân Thường Tiếu cố gắng trấn định, buông lời giải thích nói:
"Tiểu gia hỏa vừa mới sinh nở, khẳng định là rất đói nên mới có một màn này."
Buổi tối, tới giờ cơm.
Trong phòng ăn, các đệ tử cầm đũa, bất quá ánh mắt tập trung về bàn ăn của chưởng môn, biểu hiện trên mặt từng người cứng ngắc, ánh mắt chỉ còn mỗi sự chấn kinh.
"Nấc!"
Sau một hồi, Tiểu Long Long ăn uống no nê làm cái nấc cụt, rồi lại nằm lăn trên bàn, hai mắt nhỏ híp lại, bày ra một bộ dáng rất hưởng thụ.
Quân chưởng môn run rẩy khóe miệng kịch liệt.
Bởi vì trước mặt hắn là 30 dĩa thức ăn trống không!
Buổi sáng ăn nhiều cũng thôi đi, buổi tối lại ăn nhiều như vậy, chuyện này đã chứng minh, tiểu gia hỏa có sức ăn kinh người!
Ngày hôm sau.
Tiểu Long Long thể hiện đầy đủ sức ăn kinh người của mình.
Ba bữa cơm sáng trưa tối, tổng cộng ăn gần 100 dĩa thức ăn, mà tất cả đều là món ăn mặn, từng dĩa đều là thức ăn ngon!
"Đừng chỉ ăn thịt thôi, húp chút nước hay ăn chút bánh cũng được mà."
Ngày thứ ba, thức ăn vừa mới dọn lên, Quân Thường Tiếu vội vàng đưa tới hơn mười cái bánh bao.
Cái thứ này với số lượng lớn rất tiện lợi, ăn hai ba cái có thể bằng một bàn thức ăn ngon, có một ngày ngươi mở tiệc chiêu đãi bạn bè, để cho hắn ăn nhiều một chút, tuyệt đối có thể vô cùng tiết kiệm!
Đáng tiếc, Tiểu Long Long hoàn toàn không theo lẽ thường, chỉ chọn những món ăn mặn.
Quân Thường Tiếu bất lực.
Nếu như đệ tử môn phái đều có sức ăn như nó mà nói, chỉ tính riêng tiền ăn, một tháng cũng đủ để khiến cho hắn giật gấu vá vai.
"Chưởng môn."
Một ngày nào đó, Liễu Uyển Thi bĩu môi nói:
"Số thịt tích trữ đều là bị Tiểu Long Long ăn sạch rồi, người xuống núi mua thêm chút bổ sung nha."
Quân Thường Tiếu thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Từ Tử Vong Cốc trở về, hắn cung cấp không ít thịt, Liễu Uyển Thi tính sơ có thể ăn trong vòng nửa năm, kết quả chỉ vừa mới đi qua vài ngày, toàn bộ đã bị Tiểu Long Long ăn sạch, chuyện này quá đáng sợ!
Càng bất lực và khó có thể tiếp nhận hơn nữa là.
Một thân ăn nhiều thức ăn như vậy, thế mà mấy ngày sau thân thể vẫn trước sau như một, một chút cân nặng cũng không gia tăng!
Ăn nhiều, tăng trưởng nhanh, Quân chưởng môn ít nhiều có thể vui mừng chấp nhận.
Ăn nhiều, lại không đổi, vậy có khác gì gây chuyện!
Đệ tử Thiết Cốt Phái vẫn một mực chăm chỉ ngày ngày tu luyện.
Đám người Lý Thanh Dương, cũng là ngày ngày đi tháp rèn luyện, không dám có một chút buông lỏng.
Quân chưởng môn bắt đầu từ môn phái đi xuống thôn trấn, trước sau chạy hai lần.
Để làm gì?
Còn không phải mua thịt cho Tiểu Long Long ăn.
Thậm chí đến mức vừa vào thôn, lão bản của các loại cửa hàng thịt chen chúc vây quanh, giới thiệu nào là cửa hàng mình có thịt dê bò, nào là cửa hàng đầy ắp thịt hung thú.
"Chưởng môn Thiết Cốt Phái, năm lần bảy lượt xuống núi mua thịt, đệ tử môn phái hắn rốt cuộc có sức ăn đến cỡ nào đây?"
"Mỗi lần mua đều là hai ba ngàn cân thịt, chỉ trong mấy ngày liền hết, ăn một tháng chắc cũng phải đạt tới một hai vạn lượng thịt luôn rồi?"
"Môn phái có thể cung cấp thức ăn sung túc như vậy, các đệ tử hẳn là rất hạnh phúc nha."
Quân Thường Tiếu không biết bao nhiêu phải lên xuống núi mua thịt, khiến cho nhà nhà trong chấn nhàm chán không có gì làm xốc lên chủ đề bàn tán.
Nếu như đệ tử Thiết Cốt Phái nghe được những lời này, khẳng định sẽ lệ nóng doanh tròng khóc rống lên.
Chúng ta nào có được ăn thịt, tất cả đều là cho Tiểu Long Long ăn!
Mà lại nói, có lúc vừa đến bữa cơm, đũa còn chưa kịp đưa lên, thịt trong dĩa trên bàn mình cũng đã bị con thú nhỏ giựt đi!
Rất nhiều đệ tử chưa được đụng vào thức ăn mặn cả hai ba ngày trời, sắp quên mất thịt có hương vị thế nào luôn rồi!
Lại đến giờ cơm.
Đồ ăn còn chưa có dọn ra, Tô Tiểu Mạt lập tức lén lút đi đến nhà bếp.
Hắn đặt một cái tô lớn trên bàn, nhỏ giọng nói:
"Đồ Đồ, cho sư huynh xin mấy miếng thịt, ta chạy đến sau núi nhăm nhi."
Bên này vừa mới nói xong, Lý Phi và Điền Thất cũng lén lút chạy đến, hai người ngửi một chút mùi thịt đã hai ngày chưa được ăn, nước miếng nhất thời nhiễu lòng thòng.
"Cho ta một phần với!"
Hai người trăm miệng một lời nói.
Cứ như vậy, bởi vì có sự tồn tại của Tiểu Long Long, khiến cho đệ tử Thiết Cốt Phái muốn ăn thịt cũng trở nên gian nan, khó khăn đến kỳ lạ.
Bất quá tất cả chiêu trò đều vô dụng!
Tiểu gia hỏa đối với thức ăn của Liễu Uyển Thi vô cùng mẫn cảm.
Còn không phải sao, ba người Tô Tiểu Mạt cẩn thận từng chút một đem đồ ăn tiến đến sau núi, vừa bày ra trên tảng đá, còn chưa kịp cầm lấy đũa, Tiểu Long Long vọt tới một phát.
Áá!!
Cái con em nó ta hết chịu nỗi rồi!
Roẹt! Roẹt! Roẹt!
Vì muốn bảo vệ chén thịt của mình, ba người Tô Tiểu Mạt lần lượt rút ra Hàn Phong Kiếm, linh lực ngưng tụ trên thân kiếm, ánh mắt từng người lấp lóe sự hung tợn.
Tiểu Long Long thấy thế, thân thể lập tức lắc một cái, nhất thời phun ra hỏa diễm cao hai ba mét.
Trong khoảnh khắc đó, bốn phía nhiệt độ kịch liệt tăng cao!
...
"Sư huynh, cây cải dầu này có hương vị không tệ, ngươi nếm thử xem."
"Cái này rau giá xào cũng không tệ."
"Đồ Đồ làm thức ăn chay ngon không kém gì thức ăn mặn!"
"Về sau cứ ăn chay là được rồi, cần gì phải ăn mặn đâu!"
Ba người Tô Tiểu Mạt ngồi ở phía xa trên đống cỏ, bưng chén cơm đắc ý gắp lấy thức ăn chay trong dĩa, có thể nói là ăn một cách say sưa ngon lành, ăn đến quên cả trời đất.
Hưu!
Tiểu Long Long thu hồi hỏa diễm, há cái miệng nhỏ ăn sạch thịt ở trong dĩa, ngay cả một chút mỡ đọng phía trên dĩa cũng liếm sạch sẽ.
Nhìn thấy tiểu gia hỏa thỏa mãn rời đi, ba người Tô Tiểu Mạt một bên dùng đũa lùa cơm, một bên chảy nước mắt chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.