Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 229: Tâm linh có chút tương thông!




Một trăm thành viên của đội săn bắn từ trên núi đi xuống, bao gồm cả tổ trưởng và phó tổ trưởng, trong thời gian nửa canh giờ đều bị giết sạch.
Ồ, không đúng.
Vẫn còn một tên may mắn sống sót!
Hắn tên Nhị Cẩu Tử, hiện tại muốn sống không được muốn chết không xong.
Nếu như có điện thoại, hắn nhất định sẽ gửi tin cầu cứu tới bạn bè, nguyên nhân là cơ thể đã bị đóng băng, có thể nói là một bức tượng băng người sống.
Người làm việc này chính là Lục Thiên Thiên, người khiêng hắn theo là Dương Ngọc Hoa.
Hiện tại, tượng băng người sống được đặt lên một tảng đá, các đệ tử Thiết Cốt Phái vây quanh lại, đang chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán.
“Đại sư tỷ quá ác liệt, thế mà đóng băng cả người sống.”
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cho tiền ta cũng không dám tin.”
“Ở bên trong khối băng nhất định lạnh lắm đúng không?”
Đâu phải chỉ có lạnh thôi đâu.
Nhị Cầu Tử bị tầng băng bao bọc, lúc này đây giống như rơi vào địa ngục vô cùng lạnh lẽo, hứng chịu những cảm giác khó mà hình dung được.
Nếu như được lựa chọn, hắn thà chọn ăn một phát súng bắn vào đầu, một nhát kiếm chém bay đầu, chứ không muốn phải chịu dày vò như thế này.
Đáng tiếc, hắn chẳng có quyền lựa chọn, thay vào đó là trả giá cho từng câu dâm ô tục tĩu lúc nãy mình đã nói.
“Chưởng môn.”
Ánh mắt đẹp đẽ của Lê Lạc Thư phảng phất sát khí nặng nề, nói:
“Tên này miệng toàn lời dung tục bẩn thỉu, không giày vò hắn thật tốt, lão nương nuốt không trôi cục tức này.”
Có thể khiến cho Lê đường chủ cáu kỉnh như thế này, đủ thấy rõ Nhị Cẩu Tử này thốt ra không ít lời khó nghe trong lúc đi xuống núi.
Quân Thường Tiếu nói:
“Toàn quyền giao cho ngươi xử trí.”
“Soạt!”
Lê Lạc Thư vung tay lên, con dao găm sắc bén xuất hiện, sau đó đi về phía trước tượng băng, hướng về phía cánh tay vót gọt.
“Cạch!”
Miếng băng rơi xuống, bên trong đó là một khối da thịt!
“Cạch Cạch Cạch!”
Cánh tay bị cắt rách của Nhị Cẩu Tử lộ ra bên người, máu tươi còn chưa kịp trào ra, thì đã bị khí lạnh đóng băng lại.
Có đau không?
Đau đến tê tái cả tâm hồn!
Trong tích tắc, Nhị Cẩu Tử cảm giác đau đớn từ địa ngục lạnh lẽo, lập tức chuyển sang đau xé tim rách phổi, sắc mặt đau đến...
Ừm, không thể biến hóa được nữa, bởi vì lại bị đóng băng rồi!
Soạt! Soạt! Soạt!
Lê Lạc Thu vung dao găm lung tung, khối băng tầng lớp tầng lớp rơi xuống.
Lục Thiên Thiên đứng ở bên cạnh nhìn có vẻ như không làm gì, nhưng vẫn luôn một mực gia tăng khí lạnh, dùng tầng băng phong ấn toàn bộ da thịt lộ ra bên ngoài của tên này.
Trước mặt hai nữ nhân này, Nhị Cẩu Tử chính là đang bị lăng trì xử tử.
“Quá tàn bạo!”
Các đệ tử Thiết Cốt Phái từng trải qua rèn luyện giết người, nhìn thấy cảnh tượng người này, đều không tự chủ bất giác lần lượt quay mặt đi.
“Lăng Tuyết.”
Lê Lạc Thu nói:
“Ngươi cũng qua đây gọt một khối đi.”
“Hả? Dạ____”
Lăng Uyển Tuyến nhận lấy dao găm, nhắm mắt đi đến phía trước tượng băng, sau đó quay mắt đi, soạt soạt vung tay.
“Cạch Cạch”
Tầng băng gồm cả thịt từng miếng từng miếng rơi xuống.
Cuối cùng, tên Nhị Cẩu Tử đó, bị lăng trì đến chết.
Cả quá trình có bao nhiêu đau khổ, chính là không thể dùng lời để miêu tả, tóm lại, giống như những lời hắn đã nói với đồng bọn, thật sự chết trong tay nữ nhân.
Ừm.
Ước nguyện đã thành hiện thực.
Bị ba bông hoa mẫu đơn lăng trì tới chết, làm quỷ cũng không than trách.
Đệ tử Thiết Cốt Phái đều tham gia vào việc giết người, có đệ tử không chỉ giết mỗi một người.
Ở thế giới tàn khốc này, thể nghiệm loại chuyện này là điều rất bình thường, đây cũng là một loại rèn luyện ý chí.
Người có biến hóa lớn nhất là Lý Thượng Tiên.
Hắn nằm trên cỏ, từ đầu đến cuối hồi tưởng lại một màn giết người vừa rồi.
Mặc dù lúc đầu có chút sợ hãi, nhưng dần dần hiểu được, thực ra cũng chẳng phải việc gì lớn lao.
“Hôm nay.”
Lý Thượng Tiên thầm nói:
“Là ngày Lý Thượng Tiên ta lột xác!”
Lăng Uyển Tuyết cũng đã giết người. Bất quá nhờ có sự giúp đỡ của các huynh đệ.
Mặc dù vẫn rất sợ hãi, nhưng vô hình chung dũng khí đã tăng lên không ít, đối với những chuyện sau này chắc chắn rất có ích.
“Chưởng môn.”
Lê Lạc Thu nói:
“Tiếp theo chúng ta làm thế nào đây?”
Quân Thường Tiếu nằm trên một khối đá, miệng ngậm ngọn cỏ đuôi chó, nói:
“Chết nhiều đệ tử như thế này, phàm là người có chút nóng nảy, chắc chắn sẽ không nhịn được.”
Bên trong đại điện Hắc Ưng Đường.
“Bành!”
Liệt Hắc Sát vỗ một chưởng đánh nát bàn trà, sát khí và nộ khí dày đặc quanh người.
Vừa lệnh cho Liệp Sát Tổ đi hàng động, kết quả vừa mới ra khỏi sơn môn ngay lập tức phơi xác dưới chân núi, chuyện này tiếp nhận thế nào được!
Nếu như đệ tử bình thường chết thì cũng thôi đi.
Thành viên Liệp Sát Tổ, từng người đều là tự mình bỏ rất nhiều tài nguyên và tinh lực đào tạo.
“Đường chủ.”
Dương Trí chau mày nói:
“Đám người ẩn nấp dưới núi này lai giả bất thiện!” (P/s: người đến không có ý tốt)
Có thể trong thời gian ngắn, tiêu diệt tất cả thành viên của Liệp Sát Tổ, đến tổ trưởng cũng bỏ mạng trước của sơn môn, một tên tu vi tầm thường tuyệt đối không làm được chuyện này.
“Dương tiên sinh.”
Liệt Hắc Sát kìm cơn tức giận nói:
“Rốt cuộc là ai, dám giở trò quỷ ở dưới chân núi Hắc Ưng Đường chúng ta.”
“Chuyện này rất khó nói.”
Dương Trí luôn suy nghĩ về thân phận của người đến. Nhưng nghĩ rất lâu cũng không thông, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Phó đường chủ nói:
“Khoảng thời gian trước, chúng ta có cướp hàng của Phích Lịch Đường, có khi nào là bọn chúng làm không?”
“Không thể nào!”
Dương Trí còn chưa lên tiếng, Liệt Hắc Sát đã phủ định trước nói:
“Phích Lịch Đường cũng là thất lưu tà phái giống với Hắc Ưng Đường ta, lấy đâu ra năng lực này.”
“Lẽ nào là...”
Phó đường chủ thần sắc nghiêm trọng nói:
“Là lục lưu môn phái làm?”
Dương Trí lắc đầu nói:
“Những năm nay mỗi lần hành động, mục tiêu của chúng ta đều là bát cửu lưu môn phái, chưa từng trêu vào lục lưu môn phái.”
Liệt Hắc Sát tức giận nói:
“Ta mặc kệ là ai làm, đã dám giết người của Hắc Ưng Đường, nợ máu phải trả bằng máu!”
“Dịch tiên sinh.”
“Có kế sách nào hay không, cho tiên sư bọn chúng một đòn phản kích trí mạng!”
Dương Trí nói:
“Dựa vào tình hình các đệ tử ở sơn môn, phe địch ít nhất có khoảng bảy tám mươi người.”
“Địch trong tối ta ngoài sáng, đã thế lại có ám khí bá đạo, muốn tấn công trực diện sẽ rất bị động.”
“Không bằng đợi màn đêm xuống, lặng lẽ từ vách núi cao đi vòng xuống, xác định đối phương chưa rời đi, trước sau tạo thế gọng kìm chơi chết bọn chúng!”
“Có lý.”
Liệt Hắc Sát nhìn về phía phó đường chủ, nói:
“Tam Tử, buổi tối ngươi dẫn theo mấy tên Đà chủ và một vài đệ tử thân pháp nhanh nhẹn, từ phía sau núi vòng xuống, một khi tìm được nơi ẩn núp của địch, lập tức dùng tín hiệu truyền tin.”
“Vâng.”
Phó đường chủ vội vàng rời đi.
Bên dưới Hắc Ưng Sơn.
Tiêu Tội Kỷ trước sau như một vác theo khẩu súng QBU-88, mượn nhờ vào ống ngắm 8x để quan sát sơn môn của Hắc Ưng Đường.
Đám người Lý Thanh Dương tản ra bốn phía, lúc nào cũng chú ý động tĩnh xung quanh.
Quân Thường Tiếu ngồi khoanh chân trên khối đá, nói:
“Lâu như vậy rồi vẫn còn chưa ra, thật không giống phong cách của tà phái gì cả.”
Lê Lạc Thu nói:
“Chúng ta giết người như thế chẻ tre, bọn chúng cũng không phải người ngu, nhất định sẽ không dám liều mạng chịu chết.”
“Có lý.”
Quân Thường Tiếu tiếp tục quan sát bản đồ, sau đó chỉ vào vách núi cao rồi khoanh tròn, nói:
“Ngươi nói buổi tối, bọn chúng có thể từ chỗ này xuống núi không, sau đó đi vòng đến phía sau chúng ta?”
“Sẽ không đâu.”
Lê Lạc Thu nói:
“Vách núi cao thắng đứng như dao nhọn, độ cao ít nhất cũng mấy trăm trượng, chỉ cần không cẩn thận trượt chân, dù cho Võ Sư cũng bị trọng thương.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
“Tổng bộ một môn phái, nếu như chỉ có một con đường ra, đây mới là điều không bình thường. Nhìn có vẻ như là điểm chết, biết đâu lại là cửa hậu của bọn chúng.”
Dương Trí nghĩ từ sau núi đi xuống, hắn cũng nghĩ như vậy, hai người này đúng là tâm linh có chút tương thông.
“Ngươi ở chỗ này thủ ải.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn tọa dẫn người đi ra phía sau xem xét.”
Nói xong, hắn dẫn đám người Tiêu Tội Kỷ đi vòng một vòng lớn, đến chỗ vách núi cao khoảng nghìn mét, phía dưới dòng thác nước chảy vun vút, người từ bên trên rơi xuống, không chết cũng bị nước đẩy đến chân trời góc biển.
Màn đêm buông xuống.
“Chưởng môn.”
Tiêu Tội Kỷ quan sát từ đầu đến cuối, thấp giọng nói:
“Có người leo xuống.”
Quân Thường Tiếu tiến lại gần, cầm lấy súng, thông qua ống ngắm nhìn tới, trong không gian hiu hắt của ánh trăng chiếu rọi có thể nhìn thấy, tửng tên đệ tử Hắc Ưng Đường tập hợp ở trên vách núi.
Sau đó, mấy chục người đồng loạt nhảy xuống.
“Ối mẹ ơi!”
Quân Thường Tiếu nhìn từng bóng đen nhảy xuống, khóe miệng giật giật nói:
“Dù có là nhảy dù đi chẳng nữa, tốt xấu gì cũng phải buộc một cái dây thừng ở đùi đi chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.