Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 210: Còn sống, thật tốt!




Đệ tử có thể tùy ý tiến vào tháp rèn luyện thách đấu, nhưng một khi thách đấu thất bại, tất nhiên sẽ có trừng phạt.
Ví dụ như bọn người Thôi Bất Kiện.
Giờ phút này, từng người đang nằm co quắp trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy, cùng một lúc cảm nhận sự trừng phạt về thể xác lẫn linh hồn.
Loại cảm giác này, cực kỳ không dễ chịu.
"Aii.."
Quân Thường Tiếu nghe âm thanh thông báo có đệ tử bị đào thải lần lượt vang lên, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
"Những đệ tử này rèn luyện vẫn chưa đủ, cần phải hung hăng luyện hơn nữa, điên cuồng luyện hơn nữa!"
Hắn đã suy nghĩ kỹ rồi.
Về sau, toàn bộ đệ tử môn phái phải đạt tới trình độ, tất cả đều kiên trì được nửa tiếng bên trong bài khảo nghiệm trọng lực của tầng thứ nhất.
Hệ thống nói:
"Rất khó."
"Có khó khăn, thì mới có tính khiêu chiến."
Quân Thường Tiếu dõng dạc nói.
Ngay lúc này, âm thanh cổ xưa lại lần nữa vang lên:
"Lý Thượng Thiên, thách đấu thất bại!"
Tên đệ tử này gia nhập môn phái cùng một thời điểm với bọn người Long Tử Dương, về sau hắn được sắp xếp vào làm thành viên Tế Vũ Đường, tu luyện chủ yếu cũng là thân pháp, cho nên cường độ thân thể có hơi thiếu sót.
Thực tế mà nói, hắn đã rất không tệ.
Nếu như đổi lại là đệ tử môn phái khác, chỉ cần đi vào mười phút sẽ ngay lập tức bị đào thải một mảng lớn!
Thời gian thấm thoát trôi đi.
Rất nhanh đã trôi tới 40 phút.
Trong lúc đó, liên tục có đệ tử bị đào thải, nhân số còn lại bên trong tầng thứ nhất là 33 người.
Những tên đệ tử này, phần lớn đều là thành viên nhập môn sớm nhất, về mặt thân thể được tôi luyện vô cùng bền bỉ, cho nên mới có thể chống đỡ đến hiện tại.
Tuy nói là thế.
Nhóm người nhập môn đợt sau như Long Tử Dương và Lý Ngọc Hoa vẫn còn kiên trì chống đỡ.
Lý Ngọc Hoa được trải nghiệm bài tập đặc biệt từ Tiêu Tội Kỷ, cho nên có thể kiên trì là chuyện bình thường, còn về Long Tử Dương đích xác là nỏ mạnh hết đà.
Không được, ta không thể ngã xuống!
Ta nhất định phải kiên trì, ta nhất định phải cường đại hơn!
Long Tử Dương dùng nghị lực to lớn để chèo chống, hàm răng vẫn luôn cắn chặt, tư thế đã chuyển sang nửa ngồi nửa quỳ, gân xanh bên ngoài cơ bắp đã nổi hết cả lên.
Thời gian trôi thêm một chút.
Từ 40 phút đã vượt qua hơn 50 phút.
Khoảng cách khiêu chiến thành công, cũng chỉ còn lại vài phút mà thôi.
Long Tử Dương và Lý Ngọc Hoa vẫn ngậm đắng nuốt cay chống đỡ, cố gắng bảo vệ tôn nghiêm cho nhóm đệ tử đợt sau!
Nói về bọn người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ, muốn vượt ải là chuyện hiển nhiên, bất quá, dưới áp lực của trọng lực mang tới, cường độ rèn luyện mạnh hơn hẳn phòng huấn luyện.
Chịu đựng, phải chịu xuống.
Tại nơi này chỉ còn lại một nữ đệ tử duy nhất, chính là Lục Thiên Thiên!
Nhưng nàng đã nhíu hàng lông mày rất sâu, cảm nhận sự thống khổ của trọng lực gấp mười lần đang không ngừng đè ép.
Dạ Tinh Thần cũng có chút chịu không nổi, bất quá tinh thần của một tên Võ Đế, há có thể thua trước cái trọng lực gấp mười lần nhỏ nhoi này!
Người thoải mái nhất chính là Tiêu Tội Kỷ, bởi vì trong số 33 đệ tử còn lại này, chỉ còn hắn có thể đứng thẳng người, chân chính thách đấu với khảo nghiệm trọng lực.
Đùa cái gì vậy chứ.
Tấm khiên phòng hộ thứ nhất của Thiết Cốt Phái, đương nhiên phải danh xứng với thực!
Tới đi, tới đi!
Cuồng phong bão táp cứ tới đây!
Tiêu Tội Kỷ biểu lộ gương mặt khó coi, không ngừng gào thét trong lòng, ý nghĩ muốn tôi luyện thân thể đến cực hạn của hắn cũng ngày càng mãnh liệt!
"Đinh!"
Vài phút sau đó, tầng thứ nhất phát ra một tiếng vang thanh thúy, âm thanh cổ xưa lại lần nữa cất tiếng nói:
"33 tên đệ tử, thách đấu thành công!"
"Véo —— —— "
Trong nháy mắt, mảnh đất hư vô mờ mịt phía trước, xuất hiện bậc thang thông hướng đến tầng hai.
"Đệ tử thách đấu thành công, có thể tiến lên tầng thứ hai. Đệ tử giữ nguyên vị trí, có thể tiếp tục rèn luyện khảo nghiệm trọng lực. Các đệ tử muốn rời đi chỉ cần dâng lên ý nghĩ trong lòng."
m thanh cổ xưa văng vẳng bên tai mọi người.
"Phù phù!"
"Phù phù!"
Lời vừa dứt, bọn người Long Tử Dương, Lý Ngọc Hoa đã chống đỡ hết một canh giờ, thả lòng người thở ra một hơi, cùng nhau nằm lăn ra đất, trong lòng không ngừng gào to:
"Không chơi nữa, ta muốn rời đi!"
"Véo! Véo!"
Trong khoảnh khắc đó, linh hồn thể của bọn họ tiêu tán, trở về với bản thể, thân thể lảo đảo đứng lên.
Mặc dù tình trạng không thảm đến mức như Thôi Bất Kiện, nhưng cảm giác bị trọng lực gấp mười lần tra tấn một tiếng đồng hồ, cũng đủ khiến chân tay bủn rủn, hai chân tựa như que tăm, không chống đỡ nổi cả thân thể.
Một phút này.
Bọn họ rốt cuộc minh bạch, vì cái gì chưởng môn tuy khiêu chiến thành công, kết quả lại thảm như vậy!
...
Không phải toàn bộ đệ tử đều lựa chọn từ bỏ.
Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và những người khác vẫn tiếp tục chống đỡ khảo nghiệm trọng lực, bởi vì đây là cơ hội rèn luyện cực kỳ tốt!
Lục Thiên Thiên cũng không có ý nghĩ sẽ bước lên tầng hai hoặc là rời đi.
Cứ như vậy.
Bảy tên đệ tử nội môn, tiếp tục trụ lại tầng thứ nhất để tiến hành tôi luyện thân thể.
Hai người Lý Phi và Điền Thất tiếp nhận được nửa tiếng, kết quả xin lỗi em chịu không nổi, lập tức dâng lên ý nghĩ rời đi, sau đó bị đào thải ra ngoài.
Tô Tiểu Mạt nhỉnh hơn hai người họ một chút, bất quả chỉ vẻn vẹn hơn mười phút đồng hồ.
Ba người vịn vách cửa, hai chân run lẩy bẩy bước ra ngoài, sau đó từng người như bùn nhão ngã xuống đất.
Cả ba người đều điên cuồng hít thở không khí trong lành, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một cái ý nghĩ.
Còn sống, thật tốt!
Quân Thường Tiếu ngồi ở bên cạnh, cười nói:
"Chơi có vui không?"
"..."
Ba người thiếu chút nữa không kiềm được nước mắt.
Mẹ nó thật đáng sợ, quá khủng khiếp, có đánh chết cũng sẽ không chơi lần nữa!
Lê Lạc Thu thì thầm nói:
"Cũng chỉ còn lại bốn người Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và Dạ Tinh Thần, không biết ai sẽ là người đi ra cuối cùng đây?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Càng lâu càng tốt."
Đúng vậy.
Khảo nghiệm trọng lực gấp mười lần, mặc dù áp lực rất khủng bố, nhưng có thể chèo chống càng lâu, khẳng định thân thể đạt được trình độ tôi lực càng mạnh.
Bốn người còn lại bên trong tầng thứ nhất cũng biết điều này, cho nên vẫn cố gắng cắn răng chèo chống đến cuối.
Không bao lâu sau, thời gian đạt tới hai tiếng!
Lý Thanh Dương và Dạ Tinh Thần đã đổ đầy mồ hôi trán, từng cái từng cái gân xanh hiển hiện lên, bộ mặt đã nhăn như mặt khỉ.
Lục Thiên Thiên chỉ là nhíu mày chặt hơn lúc trước, bất quá sau khi nàng chèo chống thêm hai mươi phút, liền lập tức dâng lên ý nghĩ rời đi, linh hồn trở về bản thể.
Như thế mà nói.
Bên trong tầng thứ nhất của tháp rèn luyện, chỉ còn lại Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và Dạ Tinh Thần.
Ba người tuy ăn đủ loại đau khổ, bất quá vẫn không từ bỏ.
Rất nhanh.
Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Trọng lực gấp mười lần như vô cùng vô tận, Lý Thanh Dương và Dạ Tinh Thần đã nửa ngồi nửa quỳ, tư thế như đang cõng trên người một tòa núi nặng!
Tiêu Tội Kỷ cũng đã cúi người xuống, nhưng hai chân của hắn vẫn miễn cưỡng đứng thẳng, không có bày ra tư thế nửa ngồi nửa quỳ.
Cứ như vậy, một tiếng lại trôi qua.
Lý Thanh Dương và Dạ Tinh Thần rốt cuộc chịu đựng đến cực hạn, từng người lần lượt dâng lên ý nghĩ rời đi.
Thời gian mà hai người khiêu chiến, dừng tại con số tròn bốn tiếng, dựa theo thời gian của Tinh Vẫn đại lục tương đương với hai tiếng.
"Hà!"
Lý Thanh Dương dùng tay vịn cửa đi ra trước một bước, hai chân run run kịch liệt, cảm thấy như có thể ngã bất cứ lúc nào.
"Đáng… đáng chết..."
Dạ Tinh Thần cũng bước ra ngoài, trong lòng vẫn không phục, nói:
"Bổn Đế nếu như vẫn còn thân thể kiếp trước, hoàn toàn có thể ở dưới trọng lực bên trong chạy nhảy như bay!"
"Chỉ còn lại mỗi mình Tiêu Tội Kỷ."
Quân Thường Tiếu thì thầm nói:
"Không biết tên này có thể chống đỡ đến giờ cơm trưa không đây?"
...
Tầng thứ nhất của tháp rèn luyện, chỉ còn lại một thân một bóng Tiêu Tội Kỷ.
Giờ phút này, hai chân hắn đã run run, thân thể cũng đã còng xuống, cả khuôn mặt đã nhăn đến mức xấu xí, bất quá vẫn còn đang cố gắng chống đỡ.
Kết quả.
Thân thể người chung quy vẫn có điểm cực hạn.
Hắn chèo chống đến hai tiếng rưỡi, thân thể rốt cuộc đã đến cực hạn, đành bất lực dâng lên ý nghĩ rời đi, sau đó linh hồn trở về bản thể.
"Đệ tử thách đấu kết thúc!"
"Tiêu Tội Kỷ kiên trì hai tiếng rưỡi, trở thành người giữ kỷ lục tầng thứ nhất của tháp rèn luyện!"
m thanh cổ xưa vang lên.
Quân Thường Tiếu khẽ giật mình nói:
"Vừa rồi ta thách đấu thành công đấy, vì cái gì không có ghi lại lịch sử?"
Hệ thống nói:
"Chủ nhân chỉ thách đấu có một tiếng thôi, mà lại không có tiếp tục thách đấu, vả lại đây là kỷ lục khuyến khích tinh thần các đệ tử, ngươi một cái chưởng môn đua đòi cái gì chứ."
"Cũng đúng."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ta đường đường là người đứng đầu một phái, sao có thể để ý dăm ba cái chuyện cỏn con này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.