Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 159: Hạo Khí Môn triệt để chìm!




Bành! —— ——
Trên diễn võ trường truyền ra âm thanh nặng nề trầm trọng, bụi đất trên mặt đất bị sóng gió cuốn lên, tầm mắt mọi người gặp trở ngại!
"Đáng sợ thật!"
"Không hổ danh là binh khí do Phạm đại sư đúc thành!"
"Tần minh chủ tung ra một đòn này rất sức nặng lực trầm, nếu như đối thủ là một tên Võ Tông ngang cấp không trang bị phòng ngự cường hãn, rất khó có thể chống đỡ!"
"Quân chưởng môn không tránh được đòn này thì coi như xui xẻo rồi!"
Mặc dù tầm mắt của mọi người bị cản trở, nhưng các võ giả xem chiến vẫn nhìn thấy tình cảnh, Tần minh chủ tung ra công kích, Quân Thường Tiếu thì cố gắng nỗ lực nhấc đao.
Thanh đao của chính mình lại không nhấc lên nổi, chẳng lẽ đây là lấy tính mạng ra làm trò đùa sao?
Bụi đất rất nhanh tản ra, hình ảnh dần dần chân thật!
Quân Thường Tiếu vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt đã đầy nét nhăn nhó, nhưng đại đao rốt cuộc cũng được nhất lên, cán đao ngăn cản thế công của Song Giản Đoạt Hồn.
Vương Đông Lâm cau mày nói:
"Song Giản Đoạt Hồn có hiệu ứng phụ trợ là chấn hồn, Quân chưởng môn đỡ đòn như thế, chắc chắn tâm thần sẽ bị tác động đến."
Ta Quảng Côn và Ngải Thượng Nghễ nhất thời lo lắng.
Quân chưởng môn vốn phần thắng không cao, nếu cộng thêm việc tâm thần bị tổn thương, khẳng định lực chiến sẽ bị ảnh hưởng, điều này không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí (tai họa liên tiếp)!
"Hừ."
Môn chủ Trường Đao Môn cười lạnh nói:
"Tiểu tử kia tuy có thanh đao không tệ, nhưng nó há có thể sánh vai với Song Giản Đoạt Hồn của Tần minh chủ."
"Theo nét mặt nhăn nhó của hắn biểu hiện thì tâm thần rõ ràng bị một đòn vừa rồi chấn động, giờ phút này hai tay hắn chắc đã bị tê dại."
Các vị chưởng môn trong liên minh đã đoán đúng.
Hiện tại, Quân Thường Tiếu cảm thấy hai tay có chút tê tê, nhưng nguyên nhân không phải bị chấn động, mà chính là thanh đao này quá nặng!
Nhị Quan Gia của ta ơi!
Không phải vũ khí của ngươi chỉ có tám vạn hai ngàn cân sao!
Vì cái gì ta cầm trong tay, chẳng khác nào Định Hải Thần Châm của Hầu ca vậy trời!
Hệ thống nói:
"Sau khi trải qua cải tạo thành thần phẩm, Thanh Long Yển Nguyệt Đao đã thoát lý phạm trù vũ khí bình thường rồi."
Hay lắm!
Quân Thường Tiếu cắn răng, rút đao về cùng đó là lùi lại mấy bước, bảo trì một khoảng cách nhất định với Tần Hạo Nhiên, sau đó há họng lớn thở hổn hển.
Thanh Long Yển Nguyệt Đao tuy rất nặng, nhưng thời điểm nó va chạm với Song Giản Đoạt Hồn, hiệu ứng phụ trợ Chấn Hồn cũng đã bị triệt tiêu!
Như thế mà nói, Quân Thường Tiếu biểu hiện sắc mặt nhăn nhó khi đón đỡ Song Giản Đoạt Hồn, căn bản không phải là bị tổn thương tâm thần, mà chính là dùng quá nhiều lực nâng đao nên mỏi tay!
Mà nói như thế, vì cái gì hắn lại có thể thành công nâng đao lên?
Bời vì vào thời điểm ấy, hắn đã dứt khoát bóp nát lực lượng phù, trong nháy mắt lực lượng bản thân đã được đề cao gấp năm lần.
Võ Đồ đỉnh phong có lực lượng gấp năm lần bình thường, vậy mà chỉ miễn cưỡng khống chế Thanh Long Yển Nguyệt Đao, có thể thấy được vũ khí này nặng đến biến thái!
Cũng chính là vì nó nặng, mới có thể tạo ra sức nặng lực trầm, mới có thể triệt tiêu hiệu ứng phụ trợ của Song Giản Đoạt Hồn.
Nếu đổi lại là sơ phẩm Hàn Phong Kiếm, chưa nói đến việc có thể bị gãy kiếm, tâm thần hắn đã bị chấn động đến hoa mắt chóng mặt chạy loạng choạng trên sân luyện võ.
"Quân chưởng môn có vẻ như rất mệt mỏi."
"Xem ra, thanh đao kia có trọng lượng không nhẹ!"
"Nếu như thanh đao có thể dễ dàng khống chế, mà hắn lại nâng lên gian nan như thế, vậy có lấy ra cũng chỉ là đồ bỏ đi."
Trong lúc mọi người nghị luận, Tần Hạo Nhiên đúng lý không tha người, lần này hắn truyền linh lực vào Song Giản Đoạt Hồn rồi vung xuống, một lần nữa tạo ra thế công, trong nháy mắt hình thành hai đạo ánh sáng vàng!
"Kim Huy Vạn Pháp!"
Vù vù!
Song Giản Đoạt Hồn trầm trọng xông tới!
Dưới sự gia trì của linh lực, hại đạo ánh sáng vàng sáng ngời rực rỡ, khiến cho các võ giả xem chiến đều phải nhị hô hấp!
Ngay cả võ học cũng sử dụng luôn rồi.
Tần minh chủ, quả thực quá nghiêm túc!
Vương Đông Lâm biểu lộ sắc mặt nghiêm nghị, thầm nghĩ:
"Vũ khí phối hợp với linh lực gia trì, võ học này mang theo lực lượng ít nhất cũng phải trên 20 vạn cân!"
Hai mươi vạn cân!
Đối với Võ Đồ chỉ có 10 20 ngàn cân mà nói, đây là một con số quá khủng bố!
"Vù vù!"
Song Giản tung ra hai đạo ánh sáng vàng, lực lượng ma sát không khí một lần nữa nhấc lên sóng gió, thổi tán loạn mấy sợi tóc đen trước trán Quân Thường Tiếu.
Con em nó!
Lão tử liều mạng với ngươi!
Quân chưởng môn cầm chặt đao trong tay, truyền toàn bộ linh lực như ợ rắm rót vào trong đại đao, bắp thịt nổi lên gân xanh, phẫn nộ quát to:
"Vườn đào kết huynh đệ!"
"Hoa —— —— "
Thanh Long Yển Nguyệt Đao bị hất lên,
Tốc độ tuy nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng vẫn tạo ra một vầng trăng khuyết đao ảnh màu xanh nhạt!
"Bành!"
Tiếng kim loại ma sát truyền ra!
"Đăng đăng đăng!"
Tần Hạo Nhiên cầm Song Giản cấp tốc lùi lại, lòng bàn tay bị chấn động đến run rẩy, vị trí trên vũ khí bị đao ảnh màu xanh nhạt va chạm, nứt ra một cái khe!
Sao có thể có chuyện này!
Đây chính là vũ khí thượng phẩm do Phạm đại sư đúc thành, hơn nữa còn là kim loại cực hiếm, độ bền so với đao kiếm bình thường tốt hơn rất nhiều, thế mà vẫn bị một đòn nứt ra cái khe!
Võ giả bốn phương cũng trợn tròn mắt.
"Xoát!"
Ngay lúc này, Quân Thường Tiếu thi triển Quỷ Ảnh Bộ xông lên, gân xanh trên cổ, trên trán nổi hết cả lên, quát to:
"Bàn rượu chém Hoa Hùng!"
"Hô —— "
Thanh Long Yển Nguyệt Đao lần nữa đánh xuống!
Mượn nhờ thân pháp Quỷ Ảnh Bộ cùng với quán tính lao lên, tốc độ xuất đao đã nhanh hơn không ít!
"Bành!"
Tiếng kim loại ma sát lại vang lên!
Tần Hạo Nhiên dùng vũ khí cứng rắn đỡ đòn, thân thể lại bị chấn động liên tục lùi lại, một cây Song Giản khác bị đao ảnh để lại vết nứt!
"Người trong Tào Doanh luận hảo hán!"
"Oanh!"
"Thiên Lý Tẩu Đan Kỵ!"
"Oanh!"
"Đơn đao trảm địch!"
"Oanh!"
"..."
Mọi người biểu hiện thần sắc ngu ngơ.
Bọn họ hoàn toàn chưa từng nghe, trên Tinh Vẫn đại lục có chiêu thức đao pháp hào hùng đến thế!
Đây không phải chiêu thức đao pháp.
Là từ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, đủ các loại chiến tích của Nhị Quan Gia.
Quân Thường Tiếu xuất ra ba đao liên tiếp, tàn ảnh liên tiếp xuất hiện, hơi ngừng một chút rồi hắn lướt sang bên trái của Tần Hạo Nhiên, nhảy lên không trung, hai tay cầm cán đao vung mạnh xuống, phẫn nộ quát:
"Chính lương cương trực, Quan Vân Trường!"
"Bành!"
Cạch! Cạch!
Song Giản Đoạt Hồn của Tần Hạo Nhiên tiếp nhận đao thứ năm xong, trực tiếp đứt đoạn làm đôi!
"Rít!"
Mọi người nhìn một màn này, chỉ biết cùng nhau hít một hơi lạnh.
Vũ khí thượng phẩm của Phạm đại sư!
Dưới sự gia trì linh lực của Võ Tông, chỉ đỡ vẻn vẹn năm đao đã đứt đoạn, chuyện này quá mức kinh hồn khiếp vía!
"Xoát —— —— "
Đoạt Hồn Song Giản tuy đứt đoạn, nhưng Thanh Long Yển Nguyệt Đao vẫn thế mạnh không giảm oanh kích tới!
"Không ổn!"
Tần Hạo Nhiên hoa dung thất sắc, không màng đến cái gì vũ khí hay phong độ, vội vàng thi triển thân pháp chạy trốn.
Động tác của hắn tuy nhanh, nhưng vẫn không thoát được đao ảnh đã cận kề, một tiếng ‘phốc’ vang lên, sau lưng hắn bị chém ra một vết đao sâu vào trong, máu tươi phun trào tung tóe.
Đao ảnh đại thế mạnh mẽ đẩy theo cả người Tần Hạo Nhiên xông về phía trước, sau cùng bay ra khỏi sân luyện võ, kết quả dùng mặt tiếp đất.
Đây là may mắn hắn chạy nhanh.
Nếu chậm thêm một chút lãnh trọn vẹn một đao của Thanh Long Yểm Nguyệt Đao, thân thể hắn có khả năng phân chia thành hai!
"Leng keng.."
Hai đoạn song giản bị chém đứt rơi xuống đất.
"Xoát!"
Quân Thường Tiếu dựng Thanh Long Yển Nguyệt Đao ở trước người, mặt đất lõm xuống một cái hố.
Hắn dùng một cái tay khác giả vờ vuốt vuốt chòm râu dài 5 tấc như thế nó tồn tại, bá khí hùng hồn nói:
"Đã nhường."
"..."
Toàn bộ sân luyện võ, rơi vào tĩnh mịch im ắng.
Tần minh chủ không chỉ chiến bại, ngay cả vũ khí cũng bị chém đứt, sau lưng vẫn còn một vết đao vô cùng mới mẻ, chuyện này quá dọa người rồi!
"Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ phụ, nhận được 200 điểm cống hiến môn phái."
"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 500/500."
"Xoát!"
Quân Thường Tiếu đem Thanh Long Yển Nguyệt Đao nhét vào trong không gian giới chỉ, ôm quyền nói:
"Tần minh chủ, hôm nay ta đến quý môn luận bàn võ đạo, Quân mỗ thu được lợi ích không nhỏ, không tiện tiếp tục quấy rầy, xin cáo từ trước!"
Đệ tử toàn thắng, chính mình cũng thắng luôn.
Uy danh, ngân phiếu, điểm cống hiến, cái gì cũng có.
Tiếp tục ở lại đây đã không còn ý nghĩa gì, cho nên sớm một chút tiêu sái mang đệ tử rời đi.
Bọn người Ta Quảng Côn, Ngải Thượng Nghễ lần lượt nối đuôi theo sau.
Bọn họ lo lắng Hạo Khí Môn không nuốt trôi cục tức này, cho người ra chặn cửa.
Các vị chưởng môn trong liên minh dõi mắt nhìn Quân Thường Tiếu mang theo đệ tử dần dần đi xa, tất cả mọi người vẫn giữ nguyên nét đông cứng chưa hoàn hồn, trong lòng có một loại cảm giác mình vẫn còn chưa tỉnh mộng.
Hạo Khí Môn hôm nay chìm thuyền, chìm rất sâu!
Bọn họ thậm chí không cần suy nghĩ cũng biết một khi tin tức truyền khắp quận Thanh Dương, khẳng định sẽ tạo nên sóng to gió lớn, đến lúc đó tên tuổi của Thiết Cốt Phái sẽ vang vọng khắp tám tòa thành trì!
"Ai!"
Chưởng môn các phái ảo não thở dài.
Tần Hạo Nhiên dùng linh lực khép miệng vết thương, ngăn dòng máu chảy dài, siết chặt nắm đấm, không cam lòng gào thét lên:
"Quân Thường Tiếu, Hạo Khí Môn ta cùng Thiết Cốt Phái ngươi kết thù không đội trời chung!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.