Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 133: Lâu chủ Tế Vũ Lâu!




Bom siêu cay phóng ra hơi gas thuộc một dạng sương mù kỳ lạ, công dụng của nó chính là khiến người ngửi khói sẽ hồi hức những chuyện thương tâm, không kiềm được lòng mà khóc rống lên.
Chuyện thương tâm của Quân Thường Tiếu rất nhiều, ví dụ chết không hiểu nguyên nhân này, hay là vô tình chạy đến Tinh Vẫn đại lục xa lạ này.
Điều thương tâm nhất chính là trước khi xuyên không đến đây hắn vẫn còn là một xử nam, sau khi bản thân xuyên không vẫn một dạng độc thân!
Hắn càng nghĩ đến lại càng đau lòng, khóc rống cũng càng lớn, nước mắt như thác nước dội xuống.
Tiêu Tội Kỷ nhìn chưởng môn đau lòng đến mức không thể khống chế bản thân, mặt hắn đầy ngu ngơ nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn chăm chú theo dõi cửa hang động của Tế Vũ Lâu.
“Cạch! Két!”
Một lúc sau, cửa hang động mở ra.
“Phù! Phù!”
Hơi gas màu trắng cuồn cuộn tràn ra ngoài, tầng tầng lớp lớp bay lên trời cao rồi lan tỏa.
Mấy con chim nhỏ vừa bay qua làn khói trắng đó liền đậu xuống vách đá, những giọt lệ li ti bắt đầu rơi xuống.
Tiêu Tội Kỷ quan sát qua ống ngắm 8x, ánh mắt lập tức trợn tròn.
Ối vãi!
Chim nhỏ cũng biết khóc!
Cùng lúc đó, một tên sát thủ từ trong cửa sơn động đi ra, nước mặt ào ào tuôn rơi tạo một vũng nước mắt ở trên mặt đất.
Tiêu Tội Kỷ đã khóa chặt mục tiêu, đang chuẩn bị khai súng thì một giây sau thần sắc lập tức đông cứng.
Từng tên sát thủ từ hang động lao ra, ai ai cũng khóc đến lê hoa đái vũ, khóc đến thương thân xót phận, tuyệt vọng bi ai, khóc như một nàng dâu phải chịu oan ức, tủi thân gả cho một tên lang phu!
“Cha, mẹ, con trai bất hiếu không thể ở bên cạnh hiểu kính cha mẹ!”
“Tiểu Hồng, ta nhớ nàng!”
“Gia gia, con muốn ăn quýt!”
Tâm tình của sát thủ bị bom siêu cay làm ảnh hưởng phải nghĩ lại những chuyện đau thương, khóc đến mức ruột gan đứt đoạn, khóc đến mức thảm thiết tận cùng. Còn có tên không khống chế được cảm xúc, cảm thấy quá hổ thẹn với cha mẹ, đập đầu thình thịch vào vách đá.
Người có ai lại không có chuyện đau lòng, chỉ là bình thường che giấu đi, chỉ trong đêm khuya một mình lặng lẽ suy ngẫm lại.
Hôm nay, dưới tác động của bom siêu cay, cánh cửa tâm hồn bọn hắn bị mở oanh ra, tháo xuống lớp ngụy trang tàn khốc hàng ngày, chỉ muốn thoải mái khóc một trận.
“Hức hức hức..”
Tiếng gào khóc của đám sát thủ áp cả tiếng thác nước chảy.
Quân Thường Tiếu nghe thấy tiếng khóc, những chuyện thương tâm lại lần nữa xuất hiện trong đầu, trực tiếp nằm úp xuống đất khóc như muốn sống đi chết lại.
Chưởng môn ở đằng sau khóc, đám sát thủ ở trước mặt cũng khóc, sắc mặt Tiêu Tội Kỷ biến đổi vô cùng lợi hại, cuối cùng mơ hồ nói:
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”
Hơi gas từ bom siêu cay phun ra vô cùng nhiều, rất nhanh bao phủ xung quanh cửa hang động.
Trong thời gian ngắn, trước cửa hang động tập chung hơn sáu mươi tên sát thủ ôm mặt khóc lóc bi thương.
Sát thủ vô tình máu lạnh ngày thường, giết người không chớp mắt, hiện giờ toàn bộ ngồi ôm mặt khóc đầy thương tâm tuyệt vọng. Cảnh tượng thực tế ngay trước mắt cũng quá khó tin.
Khóc thì cứ khóc đi, vì sao lại chạy ra ngoài sơn động cơ chứ?
Bởi vì bọn chúng đều là những sát thủ chuyên nghiệp, việc làm hằng ngày không phải là ám sát người khác, thì cũng trên đường đi ám sát người khác.
Hiện tại thì thế sao?
Có nhà không thể về, bị ngược đãi mà không dám rời đi, như vậy hỏi sao không tủi thân, không ủy khuất!
Đây chính là chuyện đau lòng, cho nên dưới sự ảnh hưởng của bom siêu cay, bọn hắn từng cái hướng về ánh sáng lao tới.
Mẹ nó!
Chúng ta đều đứng phơi thây ra đây này, có ngon thì giết đi!
Tiêu Tội Kỷ hiện tại không cần phải dùng ống ngắm 8x, tùy tiện khai một phát súng cũng có thể dễ dàng bắn hạ mục tiêu.
“Cạch! Rầm! Rầm!”
Đúng lúc này, cửa lớn hang động một lần nữa đóng lại.
Đây là đám sát thủ không hít quá nhiều hơi gas, không quá bị cảm xúc chi phối đóng cửa lớn lại, sau khi đóng xong thì bọn hắn lại úp mặt vào tường khóc lớn.
“Đáng chết!”
“Khóc khóc khóc, còn ra cái thể thống gì nữa.”
Bọ Cạp và Độc Xà đi tới, tức giận quát nạt hơn mười tên sát thủ còn lại trong sơn động.
Hai người sâu bên trong hang động, hơi gas còn chưa kịp tỏa vào sâu thì cửa lớn đã mở ra, hơi gas cũng theo đó toàn bộ bay ra ngoài, cho nên hai người bọn hắn may mắn thoát khỏi tình cảnh này.
“Thiết Cốt Phái quá bàng môn tà đạo, theo ta thấy, chúng ta nên nhanh chóng mời lâu chủ xuất quan.”
Độc Xà nghiêm mặt nói.
“Aii..!”
Bọ Cạp than thở một tiếng, sau đó xoay người đi vào trong, đứng trước cửa đá của một mật thất, trầm mặc một lúc, lấy dũng khí nói:
“Lâu chủ, xảy ra chuyện lớn!”
Mười phút sau, Quân Thường Tiếu đột nhiên ngừng khóc, sau đó “hừm” một tiếng lấy giọng rồi đứng dậy, trầm giọng nói:
“Tình hình hiện tại thế nào rồi?”
Lúc nãy còn khóc đến bi thương tuyệt vọng, chớp mắt một cái, đã sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Thay đổi này của Quân Thường Tiếu khiến cho Tiêu Tội Kỷ có chút choáng váng.
“Chưởng môn.”
Hắn nghiêm túc đáp:
“Ở cửa hang động có ba mươi tên sát thủ đang ngồi ôm mặt khóc lớn.”
“Tránh ra. Bổn tọa xử đẹp bọn chúng.”
“Vâng.”
Tiêu Tội Kỷ nhường vị trí, Quân Thường Tiếu nằm úp người xuống, đôi mắt đỏ lên vì khóc dán sát vào ống ngắm 8x, rất nhanh nhìn thấy một đám sát thủ đang khóc đến kinh thiên động địa.
“Không cần phải khởi động chế độ tăng cường ngắm bắn cũng có thể giải quyết xong đám sát thủ này.”
Hắn di chuyển họng súng, ngón tay đặt trên cò, đang chuẩn bị nổ súng thì cửa lớn hang động từ từ mở ra.
“Hửm?”
Quân Thường Tiếu theo bản năng đưa ống ngắm sang, bắt gặp một nữ tử mặc y phục màu đen đi ra, thông qua ống ngắm hắn có thể thấy rõ đối phương có dáng người vô cùng nóng bỏng, đặc biệt là cặp ngực quá có tính kích thích thị giác kia.
“Hức hức… lâu chủ...”
Một tên sát thủ vừa khóc vừa hô lên.
Ối vãi, lâu chủ của Tế Vũ Lầu là một nữ tử?
Quân Thường Tiếu nâng ống ngắm 8x di chuyển tầm nhìn lên cao khóa chặt trên mặt của nữ nhân đó.
Hai má phính phính, đôi mắt bồ câu, chân mày lá liễu, sống mũi thẳng, da mặt mịn màng, đôi môi căng đỏ, tuyệt sắc giai nhân.
Nếu như Lục Thiên Thiên là hoa sen cao ngạo băng giá thì nữ nhân lâu chủ của Tế Vũ Lầu này chính là một bông hồng kiều diễm ma mị.
Quân Thường Tiếu nói:
“Nữ nhân xinh đẹp thế này sao có thể là thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ chứ?”
Đúng lúc này, lâu chủ Tế Vũ Lầu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo, giống như đã xác định được vị trí của Quân Thường Tiếu.
Bị phát hiện rồi sao?
Quân Thường Tiếu không hề lo lắng, thành thạo nâng súng lên đứng dậy, hét:
“Ngươi chính là lâu chủ của Tế Vũ Lầu?”
“Không sai.”
Nữ nhân áo đen đáp lời, giọng nói vô cùng trong trẻo nhưng cũng lạnh lẽo vô cùng.
Trong thời gian bế quan, hai mươi tên thuộc hạ bị giết, hai tên sát thủ vương bài một cái bị giết một cái bị treo, thử hỏi nàng làm sao không nóng giận, cáu kỉnh.
Quân Thường Tiếu nói:
“Thủ hạ chết nhiều như vậy, ngươi là lão đại mà đến bây giờ mới xuất hiện, quả thật có chút không xứng chức nha.”
Lâu chủ Tế Vũ Lâu lạnh giọng nói:
“Ngươi là tên khốn nào?”
Mặc dù nàng đã nắm được thông tin từ miệng Độc Xà, kẻ tập kích và Thiết Cốt Phái rất có khả năng có liên quan đến nhau, bất quá nàng vẫn cần phải xác thực.
Quân Thường Tiếu đáp:
“Nhận tiền của Linh Tuyền Tông, liên tục đến ám sát bổn tọa, lâu chủ đã biết rõ rồi còn hỏi làm gì?”
Bổn tọa?
Lâu chủ Tế Vũ Lầu chau mày, nói:
“Ngươi là chưởng môn Thiết Cốt Phái, Quân Thường Tiếu?”
“Không sai!”
Quân Thường Tiếu đáp.
Bọ Cạp và Độc Xà khẽ giật mình, hiển nhiên không ngờ đến kẻ đang núp trong bóng tối tập kích không phải là đệ tử Thiết Cốt Phái mà lại là người đứng đầu một môn phái!
Lâu chủ Tế Vũ Lâu nở nụ cười tươi, nói:
“Quân chưởng môn tự mình ra tay, tiểu nữ có chút thụ sủng nhược kinh.”
“Đoàng!”
Đột nhiên một âm thanh lớn truyền tới, cách đó không xa, một tên sát thủ đang khóc thút thít bỗng nhiên trên ngực xuất hiện một cái lỗ, lập tức ngã liệt xuống mặt đất.
Quân Thường Tiếu nói: "Một cái giết người không chớp mắt sát thủ đồng thời lãnh đạo tổ chức tự xưng là tiểu nữ, bổn tọa thay ngươi cảm thấy xấu hổ."
Lâu chủ Tế Vũ Lâu khí lạnh đầy mặt nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động, luồng sáng vừa rồi bắn ra tốc độ vô cùng nhanh, nếu như đổi lại là chính mình muốn tránh được cũng là chuyện khó khăn.
Đây chính là súng lửa thần kỳ sao?
Chả trách, thuộc hạ liên tục bị giết cũng không oan ức!
“Quân chưởng môn.”
Lâu chủ Tế Vũ Lâu lấy lại tinh thần, vén mái tóc, cười nói:
“Đắc tội với một tổ chức sát thủ, không phải là một lựa chọn thông minh cho lắm đâu.”
“Đoàng!”
Quân Thường Tiếu lại một lần nữa nổ súng bắn chết thêm một tên sát thủ, nhàn nhàn đáp:
“Có vẻ như ngươi hiểu nhầm, bổn tọa đến đây không phải để đắc tội, mà là tiêu diệt Tế Vũ Lâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.