Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 128: Lấy đạo của người trả lại cho người!




"Xào xạt..!"
Giữa rừng núi tối tăm, Tiêu Tội Kỷ dựa vào lớp ngụy trang di chuyển đến một vị trí khác, bởi vì hắn vừa mới khai thêm một phát súng giết chết một tên sát thủ Tế Vũ Lâu khác.
Tên này thật sự chẳng khác gì u hồn, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Quân Thường Tiếu vẫn núp trong một góc tối không có xuất thủ.
Hắn thấy loại hoàn cảnh rừng núi ác liệt như thế này chính là có hội mài dũa kỹ năng thực chiến tốt nhất đối với Tiêu Tội Kỷ.
Trải qua nhiều lần tiếng súng vang lên đến nay đã có 6 tên đồng bạn bỏ mạng, Tế Vũ Lâu như bầy ong bị chọc vỡ tổ, càng nhiều sát thủ từ bên trong lao ra, số lượng đã đạt đến 35 người. Trong số đó không thiếu kim bài sát thủ,
Bọn hắn suy đoán tên gia hỏa núp trong bóng tối có một loại ám khí tấn công tầm xa, cho nên trong quá trình tìm kiếm đều đề cao cảnh giác đến cực hạn.
Chẳng có tác dụng gì cả.
Một khi u hồn Tiêu Tội Kỷ khoát chặt mục tiêu rồi khai súng, dù cho đối phương có là kim bài sát thủ cũng không cách nào phản ứng kịp thời, trực tiếp bị đục một cái lỗ trên người bỏ mạng.
QBU-88 chính là bá đạo như thế, cũng là vô tình như vậy.
Quân Thường Tiếu thầm nói:
"Nếu như trong tay hắn là một cây AWM, khẳng định cuộc chơi càng thú vị!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Nửa tiếng trôi qua.
Tiêu Tội Kỷ đã khai hơn 10 phát súng, số sát thủ chết đã nhảy lên con số 11, cho thấy không có phát nào bắn trượt.
Nhưng có một vấn đề là tiếng nổ súng của QBU-88 quá vang dội, chỉ có thể vừa bắn vừa đổi vị trí, nếu không chắc chắn sẽ bị chụp đầu ngay lập tức.
Sau chuyến đi dã ngoại với Dạ Tinh Thần, hắn đã thích ứng với thực chiến dã ngoại, có thời điểm hắn nằm im trên bụi cỏ, sát thủ từ bên cạnh lướt qua cũng không thể phát hiện.
Quân Thường Tiếu nói:
"Uy lực của súng bắn tỉa mặc dù danh xứng với thực, bất quá nó gây ra động tĩnh quá lớn đi, nếu có một ống giảm thanh kết hợp thì quá hoàn mỹ luôn."
"Cạch —— "
Tiêu Tội Kỷ ngồi trên một nhánh cây, đang dùng ý nghĩ lấy năng lượng trong tinh hạch bổ dung đạn dược, sau khi lắp đầy 10 viên đạn, lập tức kéo lại khóa chốt.
Động tác của hắn, đầy tính chuyên nghiệp!
"Trên cây có người!"
Một tên kim bài sát thủ nhờ vào trực giác nhạy bén của sát thủ, lập tức phát hiện Tiêu Tội Kỷ, sau đó lớn tiếng hô to.
Nếu là trước đó, bọn hắn sẽ núp vào bóng tối, không để lộ bất kỳ âm thanh nào rồi tiến hành ám sát, bởi vì đây là tố chất sát thủ, trái lại bây giờ, hành động của bọn hắn như đang phỉ báng chức nghiệp này.
"Xoát!"
Sau khi tên kim bài sát thủ có tu vi đạt đến Võ Đồ tam phẩm thông báo cho đồng bạn, lập tức phóng người lên, trên ống tay áo phải của hắn lấp lóe ánh sáng kim loại.
"Hưu hưu hưu!"
Ba đạo ánh sáng từ ống tay áo bay ra ngoài.
Tiêu Tội Kỷ không nhắm bắn mà bóp cò súng ngay tức khắc, ánh sáng màu bạc cấp tốc phát ra, trực tiếp phá hủy ám khí, đồng thời xuyên thấu ngực của đối phương.
Vì hắn không có thế để dùng giá đỡ súng, cho nên sức giật sinh ra chấn cơ thể hắn bay ngược ra phía sau, giữa không trung lộn người một cái rồi nhẹ nhàng tiếp đất, rồi chui vào bụi cỏ như con mèo hoang.
Hắn vừa mới rời đi, lập tức có mấy tên sát thủ xông đến vị trí này. Bất quá bọn hắn chỉ thấy thi thể của đồng bạn, còn cái gì người trên cây đã biến mất như không tồn tại.
"Chậc chậc, tiểu tử này còn biết mượn sức giật của súng sinh ra để lùi lại phía sau, rồi thong dong chạy trốn, thật đúng là một tay bắn tỉa trời sinh mà."
Quân Thường Tiếu tấm tắc khen ngợi.
"Chỗ này có người!"
Đột nhiên, phía sau lưng hắn truyền đến tiếng hô lớn.
"Đoàng!"
Quân Thường Tiếu giơ Desert Eagle lên khai một phát súng về phía sau, một súng tiễn vong tên ngân bài sát thủ, rồi thản nhiên nói:
"Lắm chuyện."
"Xoát!"
Hắn nhón chân nhấn xuống cành cây tung người lên, rời khỏi vị trí hiện tại.
Một lúc lâu sau.
Tiêu Tội Kỷ núp trong bóng tối thay băng đạn thứ hai, chứng tỏ đã có thêm 10 tên sát thủ trở thành oan hồn.
Quân Thường Tiếu không có tham dự vào, vẫn tiếp tục quan sát toàn cục chiên trường.
Tế Vũ Lâu bị chọc giận triệt để, lần này có thêm 50 tên sát thủ ra tay, tuy không thể tìm ra tên gia hỏa núp trong bóng tối, nhưng thay vào hình thành tấm lưới tiến hành vây quét.
Chỉ cần không ngừng co vào, nhất định sẽ tìm ra!
"Ríu ríu! Tiếng chim hót vang lên.
Tiêu Tội Kỷ đã khóa chặt một mục tiêu, đang chuẩn bị nổ súng, bỗng nhiên thu hồi QBU-88, không một tiếng động rời bỏ vị trí, trốn vào một sơn động cách đó vài dặm.
Không bao lâu, Quân Thường Tiếu tới.
"Chưởng môn."
Tiêu Tội Kỷ khó hiểu nói: "Tại sao chúng ta lại rút lui vậy?"
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, ngậm điếu xì gà, nói:
"Sát thủ không giết được mục tiêu sẽ từ bỏ nhiệm vụ sao?"
Tiêu Tội Kỷ nói:
"Đệ tử không biết."
Quân Thường Tiếu nói:
"Vậy nên, ngày hôm nay chúng ta chỉ cho Tế Vũ Lâu một cái lễ gặp mặt, về sau cuộc chơi sẽ ngày càng đặc sắc."
Sát thủ không cần biết có giết được mục tiêu hay chưa, một khi đã ra tay thì tuyệt đối sẽ không luyến tiếc chiến trường mà quên mình.
Quân Thường Tiếu để cho Tiêu Tội Kỷ rút về, chính là muốn lấy đạo của người, trả lại cho người, khiến cho bọn hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Cái tổ chức Tế Vũ Lâu này, tổng bộ không phải cái gì lầu các, mà chính là xây dựng trong một cái động thiên nhiên nằm khuất sau thác nước cheo leo.
Nghề nghiệp nhận tiền giết người, tất nhiên sẽ đắc tội với không ít thế lực, thế nên gầy dựng tổng bộ ở nơi địa hình hiểm trở này, có thể tránh được rất nhiều nguy cơ tiềm năng.
Bất quá hai ngày nay, tổng bộ Tế Vũ Lâu ăn ngủ không yên.
Nguyên nhân chính là có một sát thủ núp trong bóng tối còn chuyên nghiệp hơn cả mình, thỉnh thoảng xuất thần lộ quỷ giết vài tên sát thủ rồi biến mất không một dấu vết.
"Đáng chết!"
Trong một cái động phủ của Tế Vũ Lầu, người có thực lực mạnh thứ hai trong tổng bộ, danh hiệu vương bài sát thủ Bò Cạp, đang vô cùng tức giận vỗ xuống bàn đá, nói:
"Rốt cuộc tiểu tặc phương nào, dám ra tay đánh lén chúng ta!"
Thân là một tổ chức chuyên đi ám sát người khác, thế mà thành viên liên tục bị ám sát, chỉ cần hơi nghĩ đến là không cách nào chấp nhận được. Huống hồ, sát thủ của Tế Vũ Lầu vốn đã ít, bởi vì bồi dưỡng cực kỳ nghiêm khắc, cho nên đừng nói là chết mười tên, chỉ cần chết vài ba tên thôi cũng đủ đau xót thương tâm rồi.
Trong động phủ còn có ba tên vương bài sát thủ khác với danh hiệu phân biệt là Độc Xà, Sơn Miêu, Hắc Ưng.
Bốn người bọn hắn là trợ thủ đắc lực của lâu chủ Tế Vũ Lâu, ngoại trừ các nhiệm vụ đặc biệt ra thì ngày thường đều tọa trấn trong tổng bộ, phụ trách an bài các loại nhiệm vụ.
Vương bài sát thủ Độc Xà trầm giọng nói:
"Trên ngực các thành viên bị ám sát đều bị một lực lượng nào đó đục cái lỗ thủng, ta đoán đây chắc hẳn là một loại ám khí vô cùng khủng bố!"
"Sự kiện Linh Tuyền Sơn cách đây không lâu, đệ tử Thiết Cốt Phái sử dụng một loại ám khí tên là súng lửa thần kỳ, có thể chấn nhiếp mấy tên Võ Tông luôn đấy."
Sơn Miêu suy đoán nói:
"Tên gia hỏa núp trong bóng tối này có phải sử dụng loại ám khí này không?"
"Rất có khả năng là vậy."
Hắc Ưng nói.
Bò Cạp tức giận nói:
"Nói như vậy, tên gia hỏa núp trong bóng tối chơi chúng ta là người của Thiết Cốt Phái!"
"Tế Vũ Lâu ta liên tục phái sát thủ cũng không thể giải quyết được tên chưởng môn kia, ngược lại hắn cho người đến chơi ăn miếng trả miếng, thật đúng là gan to bằng trời mà!"
"Nhị ca, địch ở trong tối, chúng ta lại ở ngoài sáng, tình hình này thật là quá bị động."
Hắc Ưng biểu lộ gương mặt đầy sát ý, nói:
"Chi bằng chúng ta dẫn huynh đệ đến đạp đổ cái Thiết Cốt Phái này cho xong việc!"
Thiếu niên, ngươi quá ngây thơ.
Quân chưởng môn dám chơi lớn với các ngươi, tất nhiên đã sớm mở ra đại trận hộ phái, đồng thời ra lệnh cho đệ tử không được ra ngoài.
Các ngươi cho sát thủ đến chơi, không chỉ làm một chuyến công cốc, ngược lại còn có thể trở thành từng cái bia sống, mặc cho Tiêu Tội Kỷ mài dũa kỹ năng.
"Aii.."
Độc Xà lắc đầu nói:
"Ta cũng đã nói nhiệm vụ ám sát chưởng môn Thiết Cốt Phái, chưa được sự đồng ý của lâu chủ là không nhận, bây giờ thì tốt rồi, đá trúng hẳn một cái thiết bản (tấm sắt cứng), mạng không có lấy được còn tổn thất nhiều thành viên."
Sắc mặt Bò Cạp âm trầm xuống.
Hắn chính là người nhận tiền của Linh Tuyền Tông, thực hiện nhiệm vụ ám sát Quân Thường Tiếu.
Nhưng lúc đó hắn nào có nghĩ tới chưởng môn của một cái cửu lưu môn phái lại khó nhai đến như vậy, không chỉ liên tiếp thất bại mà còn tổn thất mấy tên kim bài sát thủ!
"Đoàng!"
Bên ngoài lại có tiếng súng vang lên.
Bốn người không cần nghĩ cũng biết, khẳng định lại có thành viên bị ám sát!
"Ba!"
Hắc Ưng vỗ bàn một cái, cả giận nói:
"Nhị ca, ta dẫn người xông ra ngoài bắt cho bằng được tên gia hỏa này!"
Độc Xà dặn dò:
"Nhất định muôn lần cẩn thận!"
"Vâng."
Hắc Ưng mặc vào trang phục chiến đấu, phối hợp các loại ám khí, sau đó dẫn theo mười tên sát thủ do chính mình bồi dưỡng bước ra ngoài tổng bộ.
Trên một thân cây đối diện động phủ khoảng mấy trăm mét, Quân Thường Tiếu gặm một miếng táo, miệng nhai mà mắt lại đầy ý cười, nói:
"Vũ Đồ đỉnh phong, con cá lớn rốt cuộc lọt lưới!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.