Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 118: Phái Thiết Cốt đi vào nề nếp




Ước chiến một năm cùng Thánh Tuyền Tông và trải qua lần thảo luận cùng Hạo Khí Môn làm cho không khí luyện tập của phái Thiết Cốt vô cùng nghiêm túc, các đệ tử càng ngày càng cố gắng tu luyện.
Tuy nhiên, vĩnh viễn không đủ.
Không nói đến việc đối đầu với ngũ lưu tông môn, đơn giản chỉ nói đến lục lưu môn phái đã không khác gì ngọn núi lớn trước mặt, khó khăn trước mặt càng ngày càng lớn.
Sau khi trở về, Quân Thường Tiếu luôn suy nghĩ về vấn đề này, cuối cùng đã ra đưa ra kết luận rằng muốn giúp đệ tử mạnh hơn, chỉ có thể dựa vào đan dược và linh hạch.
Hệ thống nói:
“Đan dược, linh hạch chỉ là vật phẩm bổ trợ, tư chất linh căn đệ tử mới quyết định tất cả.”
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu tán đồng quan điểm này.
Đan dược và linh hạch dĩ nhiên có thể hỗ trợ nhanh chóng nâng cao tu vi nhưng nếu như linh căn của đệ tử bình thường thì sớm muộn gì không thể tiếp tục mạnh lên.
“Tội Kỷ có thể nhờ dịch cải thiện tư chất mà nâng cao phẩm chất linh căn, những đệ tử khác tất nhiên cũng có thể.”
Quân Thường Tiếu trầm ngâm.
Trong lòng hắn nghĩ đến một ý tưởng vô cùng táo bạo, dùng dịch cải thiện tư chất để thay đổi phẩm chất linh căn của các đệ tử.
Trong khu vật phẩm đã mua có ba loại dịch cải thiện tư chất khác nhau, hoàn toàn có thể dễ dàng biến đệ tử có linh căn hạ phẩm thành linh căn thượng phẩm. Nhưng muốn mua được ba loại nước này còn tiêu hao một trăm năm mươi điểm cống hiến.
Cứ coi như đạt được hạn mức cao nhất của điểm cống hiến hiện giờ thì cũng chỉ mua được ba lọ giúp ba đệ tử cải thiện tư chất.
Quân Thường Tiếu trầm ngâm nói:
“Dựa vào năng lực hiện tại của ta không đủ để bồi dưỡng toàn bộ các đệ tử, chỉ có thể bồi dưỡng một bộ phận các đệ tử mạnh lên.”
Ở Tông Môn lớn, muốn trở thành nội môn đệ tử của tông môn nhất thiết phải dựa vào tư chất và nỗ lực của bản thân để giành lấy cơ hội.
Quân Thường Tiếu nghĩ rằng sẽ chọn ra vài đệ tử nội môn.
Trừ đệ tử có linh căn thượng phẩm Lý Thanh Dương, Lục Thiên Thiên thần thần bí bí ra, Quân Thường Tiếu rất nhanh chọn ra những đệ tử tập chung bồi dưỡng.
Tiêu Tội Kỷ, Tô Tiểu Muội, Điền Thất, Lý Phi và Dạ Tinh Thần.
Hôm sau.
Quân Thường Tiếu chính thức tuyên bố phái Thiết Cốt từ nay trở đi sẽ phân chia đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn đầu tiên có tổng cộng bảy người.
“Bổn tọa đối xử với các ngươi vô cùng bình đẳng, muốn trở thành nội môn đệ tử của môn phái, tất nhiên phải dùng năng lực để chứng minh bản thân.”
Quân Thường Tiếu bổ sung thêm.
Các đệ tử nghe tuyên bố của Quân Thường Tiếu không chút gì thất vọng, ngược lại ý chí biến mạnh lại càng kiên định thêm.
Nỗ lực. Phải nỗ lực hơn nữa.
Dùng năng lực chứng minh bản thân trở thành đệ tử nội môn.
Phân chia ra đệ tử nội ngoại một lần nữa lại kích thích tinh thần luyện tập của đệ tử Thiết Cốt Phái, bởi vì các đệ tử hiện tại có một mục tiêu rõ ràng để phấn đấu.
“Chưởng môn.”
Sau khi các đệ tử lần lượt rời đi, Lục Thiên Thiên đi vào đại điện, nói:
“Đã phân chia ra đệ tử nội môn và ngoại môn thì cũng phải định ra hình thức thưởng phạt, như vậy các sư đệ mới càng có động lực để tu luyện.”
Quân Thường Tiếu dựa vào lưng ghế, nói:
“Ngươi có kiến nghị gì?”
Lục Thiên Thiên nói:
“Mỗi tháng tiến hành đánh giá sức mạnh một lần, ba tháng tổ chức một cuộc tỉ thí nhỏ giữa các đệ tử, mỗi năm tổ chức một cuộc tỉ thí lớn giữa các đệ tử.”
Những quy định này rất nhiều các môn phái đã sử dụng.
Không ít nhân vật chính trong các tiểu thuyết không phải từ những cuộc tỉ thí trong trường trong tông môn mà tỏa sáng, cuối cùng trở thành những anh hùng hào kiệt sao.
“Chủ ý hay.”
Quân Thường Tiếu nói.
Sự tồn tại của hệ thống còn có tính hợp lý của nó, hắn không thể phá vỡ điều đó dược. Huống chi các vị học bá trước đây cũng không phải là trải qua những kỳ tỉ thi
khảo sát mà bộc lộ tài năng và trở thành người được mọi người ngưỡng mộ hay sao?
“Thưởng phạt thì thế nào?”
“Kỳ tỉ thí mỗi năm đệ tử nào giành được quán quân trở thành nội môn đệ tử, chín đệ tử đứng đầu sẽ nhận được phần thưởng nhất định.”
“Kỳ tỉ thí nhỏ ba tháng tổ chức một lần thì phần thưởng dành cho mười người đứng đầu cũng như vậy.”
“Còn kỳ đánh giá sức mạnh hàng tháng, võ giả ưu tú nhất thì nhận được phần thưởng tương ứng, võ giả yếu nhất thì bị phạt làm lao công trong một thời gian nhất định.”
Lý Thanh Dương lắng nghe Lục Thiên Thiên trình bày tỉ mỉ về hình thức thưởng phạt, không nhịn được thì thầm:
“Đây tuyệt đối là lần đầu tiên đại sư tỷ nói nhiều như vậy.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Được.”
Hắn tiếp thu ý kiến của Lục Thiên Thiên, vì định ra những lần đánh giá, tỉ thí lớn nhỏ cho các đệ tử phái Thiết Cốt, về phần thưởng dành cho các đệ tử cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Đánh giá hàng tháng, đệ tử mạnh nhất nhận được ba viên Tụ Khí đan.
Kỳ tỉ thí nhỏ tổ chức ba tháng một lần, quán quân nhận được mười viên Tụ Khí đan, đệ tử đứng thứ hai thứ ba thưởng năm viên Tụ Khí đan, từ thứ tư đến thứ mười mỗi người nhận được ba viên.
Phần thưởng cho kỳ tỉ thí lớn hàng năm vô cùng phong phú.
Quán quân không chỉ trở thành nội môn đệ tử, mà còn nhận được sơ phẩm Hàn Phong Kiếm, và hai mươi viên Tụ Khí đan, chín đệ tử xuất sắc tiếp theo sẽ nhận được những phần thưởng khác nhau.
Hệ thống phần thưởng bây giờ chỉ là tạm thời, đợi khi nào môn phái lớn mạnh hơn, tài nguyên võ đạo nhiều hơn, phần thưởng sẽ ngày càng cải biến.
Thiết Cốt Phái và các môn phái khác không giống nhau, chỉ cần là đệ tử môn phái thì sẽ nhận được tất cả các phúc lợi, ví dụ công pháp môn phái tùy ý tu luyện, sơ phẩm Tố Thể Đan mỗi người một viên, Khai Mạch Đan được cấp theo thời gian cố định. Về điềm này, e rằng ngay cả tông môn lớn cũng hổ thẹn không bằng được.
Đêm đến.
Quân Thường Tiếu ngồi trên nóc đại điện hút một hơi xì gà, thở ra một hơi khói nói:
“Phân chia đẳng cấp các đệ tử và thiết lập hệ thống thưởng phạt, đại biểu môn phái đã đi vào nề nếp, thuyền lớn đã giương cánh buồm, mục tiêu của ta là____”
Tay kẹp điếu xì gà, đầy hào khí nói:
“Xưng bá Tinh Vẫn đại lục này.”
“Bụp!”
“Bùng Bụp...”
“Trời đậu, Lý Phi, ngươi đá ngã chưởng môn rồi.”
“Soạt! Soạt! Soạt!”
Màn đêm bao trùm rừng hoang, một bóng người cúi người di chuyển như tên bay, sau đó lưng nhanh chóng ép sát vào phiến đá phủ đầy rêu xanh, làm một đám rêu xanh bị bong ra.
Đó là Tiêu Tội Kỷ đang xác định hướng gió và tốc độ gió.
“Soạt!”
Đột nhiên, hắn từ phiến đá đi ra, đưa khẩu súng QBU-88 lên, ngón trỏ đột nhiên bóp cò súng, tiếng súng nổ vang lên, ánh sáng vụt lên bay ra, chính xác bắn nát đầu con thú dữ phía xa tám trăm mét.
Không có chế độ tăng cường ngắm bắn, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân.
Vô cùng chuẩn xác.
“Đăng! Đăng! Đăng!”
Bởi vì lực giật sau của súng, Tiêu Tội Kỷ lùi về phía sau vào bước.
Dựa vào chân giá đỡ súng, cộng với Ma phẩm miếng lót vai đã giúp hắn bỏ qua sức giật khi nằm bắn, tuy nhiên đạt đến trình độ đứng bắn thì vẫn chưa thể.
Một lúc sau, Tiêu Tội Kỷ đi đến gần hung thú ngũ phẩm vừa bị bắn hạ, dùng thanh Hàn Phong kiếm để lấy tinh hạch, khuôn mặt đầy sự vui vẻ.
“Rầm!”
Ở một khu khác truyền đến tiếng đánh đấm.
Dạ Tinh Thần dùng nắm đấm đầy lạnh lùng tấn công hung thú nhất phẩm, sau đó vô cùng tàn nhẫn phanh thây xẻ thịt hung thú, máu tươi và thịt bay ra, làm cho ai nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy sát khí cuồn cuộn.
Tiêu Tội Kỷ trầm giọng nói:
“Dạ sư đệ, sát khí thật mạnh.”
Vừa mới hồi sinh thì bị ép buộc gia nhập Thiết Cốt Phái, lại bị quả bóng giải trí đánh trúng mấy lần, hôm nay Dạ đế tu luyện ở trong rừng hoang này, nếu không giải tỏa hết cơn bực trong người, nhất định sẽ bị nghẹn đến hộc máu.
Nếu không tính thời gian giao đấu tại Linh Tuyền Sơn, hai người đã tu luyện được bảy ngày ở chốn rừng hoang này.
Nhờ có Dịch Cân Kinh, Tiêu Tội Kỷ từ Khai Mạch tứ đoạn đã thành công đột phá Khai Mạch ngũ đoạn, Dạ Tinh Thần cũng đã đạt tới tu vi Khai Mạch cửu đoạn.
Tu vi nâng cao chẳng qua chỉ là thứ yếu, quan trọng là sau bảy ngày tu luyện, kinh nghiệm thực chiến của hai người đã cải thiện không ít.
Ví dụ như Dạ Tinh Thần, khoảng thời gian tu luyện vừa rồi, đã giúp hắn hoàn toàn thích ứng với cơ thể mới, dựa vào kinh nghiệm võ đạo kiếp trước, lúc đối mặt với kẻ địch hoàn toàn có thể chiếm tiên cơ. Nhưng bởi vì nguyên nhân tư chất của cơ thể quyết định khả năng linh hoạt, phản ứng và các loại năng lực khác, cho nên hắn vẫn nhận hạn chế nhất định, giao đấu với những hung thú bậc cao bị tổn thương không ít.
“Chỉ cần lĩnh hội được Thái Huyền Chân kinh tầng thứ hai, phẩm chất linh căn có thể từ hạ phẩm đột phá thành phàm phẩm.”
Dạ Tinh Thần trầm ngâm.
Hắn đối với tương lai tràn đầy hy vọng, bởi vì có Thái Huyền Chân Kinh, có Dịch Cân Kinh.
“Bụp!”
Đột nhiên, tiếng súng nổ vang lên, ánh sáng từ đạn súng bay ra vụt qua.
Ánh mắt Dạ Tinh Thần nheo lại, ngay lúc đó,
hắn muốn chạy trốn, nhưng cơ thể lại không theo kịp suy nghĩ.
“Véo____”
Ánh sáng từ viên đạn vụt qua bên tay, trực tiếp bắn ngã hung thú hạ cấp tứ phẩm.
“Bùng Bụp!”
m thanh cơ thể ngã xuống vô cùng lớn, máu tươi chảy ra.
Trên trán Dạ Tinh Thần lấm tấm mồ hôi lạnh, lúc nãy trong tích tắc 0,01 giây, hắn đã nghĩ rằng mình chết chắc rồi, lần hồi sinh tiếp theo không phải phải cần đến mười nghìn năm hay là phải đến mấy vạn năm?
“Dạ sư đệ.”
Tiêu Tội Kỷ ổn định lại cơ thể, vác súng lên vai, cười nói:
“Đi lấy tinh hạch kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.