Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 108: Lào già điên!




Quân Thường Tiếu vẫn không hiểu được nguyên nhân Tiêu Tội Kỷ có phải là do trúng độc, dẫn đến thoái hóa tu vi, không cách nào ngưng tụ linh khí?
Hệ thống nói:
"Theo lượng khí độc bài tiết lúc nãy, chắc chắn cơ thể hắn đã bị trúng độc."
Quân Thường Tiếu nâng cằm lên nói:
"Độc tố khiến tu vi bị thoái hóa còn có thể lý giải, đằng này ngay cả cực phẩm linh căn cũng bị thoái hóa luôn?"
"Nếu độc tố mạnh đến mức áp chế cả linh căn, hiện tại đã bị hóa giải, tu vi cũng nên khôi phục trọn vẹn, thế mà chỉ dừng lại ở Khai Mạch tứ đoạn"
Hắn xoa xoa huyệt thái dương, nói:
"Nguyên Phương, ngươi nghĩ việc này là thế nào?"
Hệ thống: "..."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ta hỏi ngươi đấy, làm sao bị câm rồi!"
Hệ thống mới biết ‘Nguyên Phương’ là chỉ chính mình, cho nên lập tức nói:
"Tinh Vẫn đại lục là một cái thần kỳ thế giới, độc dược có thể áp chế linh căn và tu vi chắc cũng không thiếu."
"Nếu vậy thì độc tố đã được hóa giải, tu vi va linh căn làm sao lại chưa khôi phục?"
Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống trầm mặc một chút, nói:
"Có lẽ hắn trúng không chỉ một loại độc tố, chủ nhân giải chỉ là độc tố áp chế tu vi, loại độc tố áp chế linh căn vẫn còn đó."
"Nghe cũng có khả năng."
Quân Thường Tiếu bắt đầu trầm mặc.
Nếu sự việc như lời suy đoán, người nào tán tận lương tâm, không tiếc hạ độc thiên tài Tiêu Tội Kỷ?
"Còn không phải Tiêu đại trưởng lão sao?"
Quân Thường Tiếu nghĩ lại lúc diễn ra sự kiện môn phái luận võ, đại trưởng lão Tiêu gia luôn ẩn chứa đầy sát ý đối với Tiêu Tội Kỷ.
"Còn có đám sát thủ bên ngoài thành Lịch Dương, rốt cục là do ai sai khiến?"
Hắn vò đầu bức tóc, nói:
"Con em nó, ta cảm giác IQ có chút không đủ dùng. Nguyên Phương, ngươi có vật phẩm nào bồi bổ não hay không?"
Hệ thống nói: "Không!"
Tiêu Tội Kỷ xông mạch thành công, tạm thời dừng việc luyện súng, thay vào đó cả một đêm đều ngồi trong phòng vận chuyển Dịch Cân Kinh, bắt đầu hấp thu linh khí bốn phía.
Tuy linh căn của hắn chỉ còn cấp bậc phàm phẩm, tốc độ hấp thu đã kém xa lúc trước, thế nhưng hắn vẫn vô cùng thỏa mãn vì ít ra vẫn tốt hơn là không có cách nào ngưng tụ linh khí.
Tiêu Tội Kỷ hấp thu linh khí hòa nhập vào cơ thể, thuận theo kinh mạch tràn vào đan điền, một lần nữa tìm về cái cảm giác sung sướng tu luyện năm đó.
Đương nhiên.
Hắn cũng biết đây đều là chưởng môn cho. Đời này của hắn nguyện ý cam tâm tình nguyện vì Thiết Cốt Phái vào sinh ra tử!
"Bách Hợp Thánh Tông sao?"
Trong phòng một tên đệ tử khác, Dạ Tinh Thần hoàn tất quá trình tu luyện, mở miệng khinh thường nói:
"Năm đó bổn đế xưng bá Tinh Vẫn đại lục thời điểm, bọn hắn vẫn chỉ là một cái ngũ lưu tông môn."
Aii..
Dạ Đế đại nhân của chúng ta, vẫn còn sa lầy bản thân vào trong quá khứ, không chịu thức tỉnh.
"Hà!"
Hắn thở ra một ngụm khí, thầm thì nói:
"Thái Huyền Chân Kinh quả nhiên ảo diệu, ta tu luyện lâu như vậy mà chỉ mới lĩnh ngộ được tầng thứ nhất."
"Cũng may là có Dịch Cân Kinh phụ trợ, không phải vậy chỉ bằng vào một loại tâm pháp, thật rất khó trong mời thời gian ngắn đột phá đến Khai Mạch thất đoạn."
Hắn đúng là phải cần cảm tạ, bởi vì không nhờ công hiệu tăng 50% tỷ lệ xông mạch của Dịch Cân Kinh, thì lấy tư chất trước mắt của Dạ Đế, cần phải hao phí một thời gian rất dài mới có thể đạt được tu vi hiện tại.
"Ta chỉ tu luyện thôi cũng không ổn cho lắm, cần phải có thực chiến tôi luyện, sáng mai phải làm một chuyến đi hung thú sơn lâm rèn luyện."
Hôm sau.
Dạ Đế nói ý nghĩ của mình cho Quân Thường Tiếu, người sau cân nhắc một hồi, nói:
"Ngươi cùng Tiêu sư huynh ra ngoài rèn luyện đi, cũng tiện chiếu cố lẫn nhau khi gặp chuyện."
Hắn ta?
Một tên cặn bã mà thôi.
Dạ Tinh Thần mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải đồng ý, dù sao thân phận hiện tại của hắn là đệ tử Thiết Cốt Phái.
Cứ như vậy, một cường giả trùng sinh, một thiên tài biến thành phế vật, cùng nhau ra ngoài rèn luyện, bắt đầu chuyến hành trình vốn không thể thiếu giai đoạn dã ngoại rèn luyện của nhân vật chính.
Tiêu Tội Kỷ xách theo khẩu súng QBU-88.
Chuyến đi lần này, hắn không chỉ muốn rèn luyện thực chiến, mà còn phải săn bắt tinh hạch, đền bù khoản tiền mà chưởng môn lúc trước bỏ ra mua làm vốn.
Quân đại chưởng của chúng ta giao môn phái sự vụ cho Lý Thanh Dương, cũng lên đường tiến về thành Hồ Dương.
"Chưởng môn!"
Liễu Uyển Thi đứng trước của phòng ăn, hô to:
"Người nhớ mua thêm một ít gia vị!"
"Biết rồi."
Làm Quân Thường Tiếu lần nữa đi vào thành Hồ Dướng, phát hiện trên đường ngẫu nhiên có thể gặp một ít võ giả vác theo vũ khí, so với trước kia náo nhiệt hơn hẳn.
"Ngải gia không biết làm cái gì lề mề, nhất định phải chờ một tháng sau mới chịu mở đấu giá."
"Ngải gia có thể luyện chế loại Liệu Thương Đan có thể hồi phục thương thế trong chớp mắt này, đã vậy còn công khai đấu giá, chờ một chút có chết ai đâu."
"Ta nghe nói, mấy cái đại gia tộc cùng đại môn phái đều cho người đến tranh giành."
"Những người nghèo như chúng ta chỉ có thể nhìn cuộc chiến giữa bọn hắn, thành thành thật thật đứng ở một bên xem náo nhiệt mà thôi."
Võ giả trên đường bàn tán xôn xao không ngưng.
Rất hiển nhiên, bọn họ đều là người đến từ nơi khác, cả bọn đều tụ tập về đây, mục đích chỉ có một là chờ Ngải gia mở bán đấu giá Liệu Thương Đan lần thứ hai.
Rất nhiều gia tộc và môn phái đều dồn hết vốn liếng, một khi bắt đầu đấu giá đan dược, bỏ ra một cái giá lớn thế nào cũng phải lấy được.
Không thể không nói, Ngải gia tại ở phương diện làm ăn có rất nhiều thủ đoạn, trải qua một lần đấu giá cùng với không ngừng quảng cáo, hấp dẫn thành công võ giả các quận khác đổ về tranh giành.
Quân Thường Tiếu đối với việc đấu giá Liệu Thương Đan không có quan hệ gì, hắn cũng lười xuất đầu lộ diện, cho nên thẳng bước đến khu chợ, mua sắm một đống gia vị, sau đó mới tiến vào cửa hàng dược liệu của Ngải gia.
Trong quầy tính tiền, Mã chưởng quỹ nhìn thấy Quân Thường Tiếu đi tới, bỏ hết công việc xuống, tự mình chạy ra nghênh đón, tươi cười nói:
"Quân chưởng môn đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, không có từ xa tiếp đón."
Ngải gia chủ tại lần đấu giá trước đã sớm truyền lệnh xuống, chưởng môn Thiết Cốt Phái chính là khách quý thượng đẳng của Ngải gia, nếu như người đến cửa hàng, tuyệt đối không thể lãnh đạm.
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngải gia chủ đâu rồi? Bổn tọa muốn cùng hắn làm một cái giao dịch lớn."
Lại là giao dịch lớn?
Mã chưởng quỹ vội vàng thủ thế mời, nói:
"Quân chưởng môn ngồi ghế đợi chút, ta lập tức vào trong thông báo gia chủ ngay."
Nói xong, hắn liếc mắt thủ hạ đưa ý dâng nước rót trà, sau đó vội vàng rời cửa hàng tiến về Ngải gia.
Quân Thường Tiếu không có ngồi xuống, đi vào trước kệ thuốc, đánh giá từng cây dược liệu bên trong, nhìn thấy khá là hay ho, tính đưa tay chạm vào thử.
"Đừng có chạm vào nó!"
Đột nhiên, một âm thanh phát ra từ đằng sau.
Quân Thường Tiếu quay lại, phát hiện trong một góc tiệm, có một tên lão già tóc bạc phơ đang cầm một cây kéo nhỏ cắt tỉa cành hoa.
"Lão già điên!"
Người hầu trong tiệm quát lớn:
"Đây là Quân chưởng môn của Thiết Cốt Phái, không được vô lễ!"
Nói xong, hắn vội vàng xoay người, tươi cười làm lành nói:
"Quân chưởng môn, hắn là người làm công mới được thu nhận vào cửa hàng mấy ngày trước, vẫn chưa hiểu quy củ, xin ngài đừng chấp nhặt."
Quân Thường Tiếu hiếu kỳ nói:
"Vì cái gì không thể đụng vào?"
Lão già không có ngẩng đầu lên, vừa chăm sóc dược liệu, vừa nói:
"Loại dược liệu kia tên là Hủ Diệp Thảo, trên phiến lá là nơi hội tụ linh khí, một khi ngươi chạm vào thì linh lực sẽ bị xói mòn, dược hiểu cũng giảm đi rất nhiều."
"Ngưng."
Người hầu liếc lão già một cái, nói:
"Mỗi ngày ta đều dọn đến dẹp đi Hủ Diệp Thảo, va chạm không biết bao nhiêu lần, vẫn như cũ có thể dùng để luyện chế đan dược, lão già điên nhà ngươi lại xằng ngôn bậy bạ cái gì chứ."
"Aii.."
Lão già thở dài nói:
"Cũng là do có loại người chân tay lớ ngớ như ngươi tồn tại, vốn ban đầu dược liệu có thể phát huy mười thành, sau khi luyện chế chỉ còn lại có năm sau thành, thật lá khiến người ta đủ đau lòng mà."
"Được lắm, được lắm."
"Ngươi cứ ở đó mà ảo tưởng, ta không thèm chấp nhặt."
Người hầu dường như không chỉ tranh cãi với lão già một lần, cho nên không muốn tiếp tục tranh cãi, cười nói:
"Quân chưởng môn, xin ngài cứ tự nhiên."
Quân Thường Tiếu cảm thấy hứng thú, nói:
"Tiền bối đối với dược liệu hình như rất có nghiên cứu thì phải?"
Lão già gầy gò đứng lên, nói:
"Quân chưởng môn là người quyền cao chức trọng của một phái, hai chữ ‘tiền bối’ này, lão phu gánh không nổi."
"Trưởng giả vi tôn, xứng đáng, xứng đáng."
Quân Thường Tiếu nói.
Lão tử trên mặt xuất hiện kinh ngạc, lắc lắc đầu nói:
"Từ trước đến nay, Tinh Vẫn đại lục chỉ lấy võ làm đầu, trưởng giả vi tôn còn là lần đầu tiên lão phu nghe tới."
Quân Thường Tiếu vốn muốn tiếp tục nói chuyện, Ngải Thượng Nghễ đã hùng hùng hổ hổ chạy tới, vừa vào cửa lập tức chắp tay, cười nói:
"Quân chưởng môn, cơn gió nào đem ngài thổi tới đây vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.