Vạn Cổ Tinh Không

Chương 61: Tiến Vào Mê Vụ





Chỉ trong nén hương thời gian, trước mắt hắn xuất hiện một sườn núi dựng đứng theo góc năm mươi độ, bởi vì áp suất quá lớn, không hề có một cục đá hoặc ngọn cỏ nào sinh trưởng, cả sườn núi đều phủ đầy cát bụi.
Tại một nơi phương xa bên trong phạm vi Vực Trượng Thiên Nhai, Triệu Phong Sơn cùng mấy người đang lần lượt tiến vào, trước mặt bọn hắn xuất hiện một dãy sương mù dày đặc, kéo dài hai dặm đường, nó bao phủ hầu hết Vực Trượng Thiên Nhai.
Triệu Phong Sơn dừng bước chân, nhíu mày nhìn vào đám sương mù trước mặt, cẩn thận nhắc nhở.
"Mọi người chú ý, bên trong sương mù có quỷ dị."
"Vâng!"
Tào Chu mấy người gật đầu biểu thị.
"Tiến vào!"
Triệu Phong Sơn cất giọng nói, âm thanh vừa dứt, bản thân hắn liền nhanh chân bước vào đầu tiên.

Đám người Tào Chu đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó cũng đồng loạt theo sau.
Bốn người Tần Hạ Lưu, Hoàng Bị, Tào Chu cùng Đốc Tháo, trước sau tiến vào bên trong sương vụ, quang cảnh xung quanh bỗng chốc thay đổi, mỗi người bọn hắn không cảm ứng được khí tức của đối phương, ngay lập tức lâm vào bất an.
Triệu Phong Sơn cũng như vậy, khi tiến vào trong huyễn vân vụ, hắn liền không cảm ứng được bốn người kia, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vã hô lớn.
"Tào Chu, Đốc Tháo! Hai ngươi ở đâu?"
"Tần Hạ Lưu, Hoàng Bị…"
Lớn giọng kêu mười mấy lần, phát hiện không có ai hồi âm lại, Triệu Phong Sơn có chút sốt ruột, dù sao đây cũng là thuộc hạ th ân thích của hắn.
Có bọn hắn ở sau, sau này địa vị sẽ không có ai lung lay được, nếu một trong mấy người đó chết, tông chủ Linh Bảo Tông tất nhiên sẽ điều tra ra, khi đó tội danh liền rơi trên đầu hắn, chức vị đại trưởng lão khó có thể giữ được.
"Hy vọng bọn hắn không sao."
Trong lòng Triệu Phong Sơn chỉ hy vọng, tuy vào sương vụ này, ngoại trừ huyễn cảnh ra thì cơ hồ không có nguy hiểm nào.
Nếu nói nguy hiểm, chỉ sợ bọn hắn sau khi thoát khỏi mê vụ, tiến nhập tại một nơi nào đó xa lạ, gặp phải yêu thú tập kích, lấy lực lượng bị giam cầm, chín phần mười không thể đánh giết được yêu thú.
Bởi vì yêu thú tại nơi đây, không có bị trận pháp phong ấn, bọn chúng có thể sử dụng kỹ năng lẫn linh khí.
Cũng vì thế mà Vực Trượng Thiên Nhai được coi là một trong ngũ đại bí cảnh nguy hiểm.
Đám người Triệu Phong Sơn rơi vào mê vụ, nửa ngày trời mất phương hướng, không biết khi nào thoát khỏi.

Triệu Phong Sơn, Tào Chu cùng Đốc Tháo, ba người đều có tu vi mạnh mẽ, tinh thần lực sớm đã trở nên cứng rắn, mê vụ không cách nào khiến bọn hắn lâm vào ảo giác.
Nhưng vẫn một mực chìm bên trong sương vụ, không cách nào thoát ra được, tầm nhìn chung quanh bị hạn chế, dường như không cảm ứng được phía trước sẽ có cái gì phát sinh.
Về phần Tần Hạ Lưu và Hoàng Bị thì khác, bọn hắn giờ khắc này bị sương vụ mê hoặc, mỗi người chìm trong ảo mộng của chính mình, bên trong mộng, đều là những mong ước mà bọn hắn đặt mục tiêu, đối mặt với sự quyến rũ này, khó có thể thoát ra được huyễn cảnh.
Quay trở lại Vũ Thuần Tử, sau khi cố gắng dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng leo lên được ngọn đồi cao trước mặt, trọng lực nơi này nặng gấp trăm lần lúc mới bắt đầu.
Tương đương một ngọn núi lớn đè lên vai hắn, lực lượng này, trực tiếp làm Vũ Thuần Tử bị thương, chuyện này là chuyện không thể tránh khỏi, Liễu Giai Nhân khi xưa cũng trải qua một lần.
Từng mảng da quanh thân hắn dần dần nứt toạc ra, máu tươi từ bên trong không ngừng thấm đỏ.
Nhờ vào Phục Thiên Quyết trải qua hai lần tẩm bổ, bản thân mới không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vũ Thuần Tử một thân một mình, gắng gượng đứng giữa đỉnh núi, phóng mắt nhìn chung quanh, hắn muốn tìm kiếm nơi mà Liễu Giai Nhân đã đánh dấu xuống bản đồ.
Hết nhìn đông đến nhìn tây, qua một vòng quan sát, phát hiện cách đó không xa, có một ngọn núi cao, gấp đôi với đỉnh núi hắn đang đứng, trên đỉnh núi này có chút mờ mờ ảo ảo mông lung.

Trên bản đồ cũng ghi rõ, nơi này dày đặc sương vụ, nhưng bên trong nó toàn là độc, cụ thể có nguy hiểm hay không thì hắn không biết, ngoại trừ ghi chép có độc ra thì Liễu Giai Nhân chưa bước vào.
Trong lòng hắn đột nhiên hiện lên ý nghĩ, nếu nơi này nguy hiểm như vậy, liệu có phải đây chính là lối ra?
Ngay cả Liễu Giai Nhân cũng không dám đi vào nơi đó, khả năng cao hẳn là lối ra, nhưng Vũ Thuần Tử có dám liều mạng đi vào? Điều này đương nhiên hắn không dám, tính mạng chỉ có một, không thể tùy tiện đem đi đùa.
Trước tiên cần quan sát rồi mới tính tiếp.
Ngao!!!
Đúng lúc này, hắn chợt nghe đâu đó ở phía xa, cách hai dặm đường, xuất hiện một âm thanh gào rống, Vũ Thuần Tử kinh ngạc lấy làm lạ, nhíu mày nhìn về phương hướng âm thanh phát ra.
Bỗng chốc, từ bên trong lùm cây chằng chịt, lao ra một bóng đen, tốc độ cực kỳ nhanh, sau lưng nó còn lưu lại tàn ảnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.