Vạn Cổ Tinh Không

Chương 22: Kinh Thiên Đao





Tiếp Tục Đột Phá! Kinh Thiên Đao.
Đúng lúc này, tu vi của Vũ Thuần Tử đột nhiên kéo lên một cách bất thường.
Từ Hóa Đan cảnh lục trọng, phi thẳng một đường lên tới Thông Linh cảnh nhất trọng mới dừng lại.
Vũ Thuần Tử tròng mắt kinh ngạc muốn rớt ra ngoài, trong lòng hắn không thể nói không vui mừng, xem ra hắn đang đạt được lợi ích không nhỏ.
Chuôi đao lúc này cũng không còn lực hấp dẫn, Vũ Thuần Tử nhẹ nhàng thoát khỏi nó, sau đó nắm lấy chuôi đao rút lên.
Keng!!! Ầm!!!
Thanh đại đao thoát ra khỏi mặt đất, hắn phát hiện, thanh đại đao này, vậy mà dài đến một mét chín, có thể nói cao ngang hàng với hắn.
Nhưng trọng lực cực kỳ nặng, Vũ Thuần Tử vừa rút ra liền bị thanh đại đạo ngã nhào về phía trước, may mắn, hắn né kịp, nếu không thì có thể bị nó một nhát đè bẹp.

Bên dưới đất vang lên một tiếng rung trời, hắn không khỏi hít một hơi lạnh, đại đao này, lực lượng không phải nhỏ, chắc cũng đạt tới năm ngàn cân.
Nhìn kỹ lại, trên thân đao có khắc hai chữ, Kinh Thiên, xem ra đây là tên của nó, trên thân xuất hiện nhiều hoa văn nổi uốn lượn, có rồng, có phượng, có kỳ lân…
Vũ Thuần Tử cúi xuống dùng toàn bộ sức lực đem nó cầm lên, năm ngàn cân đối với người bình thường thì vô cùng nặng, rất khó để nhấc nó lên.
Riêng đối với tu sĩ đã đạt tới Thông Linh cảnh như Vũ Thuần Tử, thì không có bao nhiêu khó khăn.
Chỉ là muốn huy động nó nhanh hơn thì không thể, phải trải qua rèn luyện một thời gian dài mới xem như nắm vững.
Ngay lúc Vũ Thuần Tử chuẩn bị vác lên vai, bên trong đại não hắn truyền đến một luồng tin tức.
Thập Nhị Kinh Thiên Đao Pháp!
Đây chính là công pháp từ đại đao này truyền đến, Vũ Thuần Tử vẫn quen thuộc như cũ, không có bao nhiêu bất ngờ, đem toàn bộ tiếp thu vào trong ký ức.
Sau khi tiếp thu, hắn liền biết được toàn bộ bên trong.
Thập Nhị Kinh Thiên Đao Pháp, có tổng cộng mười hai chiêu thức, mỗi một chiêu thức vô cùng bá đạo.
Đệ nhất đao, Nhất Đao Diệt Tâm Ma!
Đệ nhị đao, Nhị Đao Diệt Chấp Niệm!
Đệ tam đao, Tam Đao Diệt Mộng Tưởng!
Đệ tứ đao, Tứ Đao Phá Ngũ Tạng!
Đệ ngũ đao, Đao Hạ Diệt Linh Hồn!
Đệ lục đao, Cửu Chuyển Diệt Tinh Thần!
Đệ thất đao, Đao Phá Hồng Trần!
Đệ bát đao, Đao Phá Thương Khung!
Đệ cửu đao, Nhất Đao Chặt Luân Hồi!
Đệ thập đao, Đao Hạ Diệt Tinh Không!
Đệ thập nhất đao, Kinh Thiên Một Vạn Đao!
Đệ thập nhị đao, Đao Phá Hồng Mông!
Tiếp thu xong toàn bộ, Vũ Thuần Tử không khỏi hít một hơi, bên trong này đều vượt qua khỏi tưởng tượng của hắn.
Không biết là ai đã sáng tạo ra đao pháp, nhưng hắn có thể nghĩ, người này chắc chắn không phải một người tốt lành gì.
Ngay cả Luân Hồi, Tinh Không còn có thể diệt, đúng là ngạo mạn có thừa.
Người này rất hợp ý với hắn, vừa ngạo mạn vừa bá đạo, nếu người này còn sống, hắn rất muốn gặp gỡ một lần.
Nhưng hắn không ngờ rằng, người này vẫn còn sống, vẫn đang âm thầm đứng sau lưng, có điều Vũ Thuần Tử không biết mà thôi.
Những bí mật này, Vũ Thuần Tử sẽ dần dần mở ra toàn bộ, đáng tiếc không phải hôm nay.
"Thập Nhị Phục Thiên Quyết, Thập Nhị Song Quyền, Thập Nhị Kinh Thiên Đao Pháp, Thập Nhị Bảo Tháp? Bọn nó rốt cuộc có liên quan gì với nhau? tại sao bên trong đều là thập nhị?"
Vũ Thuần Tử trong đầu càng ngày càng mơ hồ, hắn rốt cuộc không rõ vì sao xoay quanh mình đều là con số thập nhị, chẳng lẽ con số này cùng hắn có liên quan với nhau sao?
Nơi phía xa tinh không mênh mông rộng lớn, nằm ở chính giữa tinh hà, chỉ thấy bốn thân ảnh dáng người cao lớn đang ngồi lơ lửng trong vũ trụ, bọn họ ngồi xoay quanh một bàn cờ, đều chăm chú nhìn vào một nơi.

Có điều bàn cờ này rất kỳ lạ, không có một con cờ nào, bên trong đó xuất hiện một hình ảnh phản chiếu, nhìn kỹ vào thì phát hiện, trong hình ảnh này xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Mái tóc đen nhánh, trên người mặc y phục màu đen, ngũ quan hắn cực kỳ anh tuấn, chỉ thấy người này ôm lấy thanh bảo đao tò mò quan sát.
Người này không phải ai khác chính là Vũ Thuần Tử.
"Thánh Tông, công pháp bổn nguyên của ngươi có không ít thiếu hụt, nếu để cho hắn tu luyện, không sợ hắn tẩu hỏa nhập ma mà chết sao?"
Bỗng nhiên một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc y phục màu xanh lục, nhìn sơ qua tựa như năm sáu mươi tuổi, thực chất người này đã sống tới mấy triệu năm, trên tay còn mang theo một cây nỏ, đối với người trước mặt hỏi.
"Dương Vương lão nhân, ngươi công pháp cũng không phải thiếu hụt sao? Ngày xưa nếu ngươi đem nỏ thần ném xuống bên trong bảo tháp thì khỏe rồi."
Người gọi Thánh Tông đột nhiên nhìn Dương Vương cười lạnh.
"Ngươi nghĩ hay, nếu ném nỏ thần xuống, như vậy còn gì k1ch thích? Hắn chỉ cần một mũi tên liền đem người ta diệt, nếu tu vi đủ mạnh, cả tinh cầu có khi nổ tung.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.