Vạn Cổ Thần Đế

Chương 64: Lựa Chọn





Xoạt!
Trương Nhược Trần từ trong nước nhảy lên, rơi xuống bên cạnh bờ.
Chân khí màu trắng từ trong lỗ chân lông tuôn ra, chỉ nháy mắt đã bốc hơi khô quần áo.
Đạt tới Huyền Cực cảnh, chân khí trong cơ thể hùng hậu, hoàn toàn có thể làm được chân khí ngoại phóng, thậm chí có thể ngưng tụ chân khí thành khí kiếm (*kiếm bằng chân khí), cách không giết người.
Trương Nhược Trần điều động chân khí trong cơ thể, vận đến kinh mạch tay phải, một đoàn khí mang màu trắng ngưng tụ ở đầu ngón tay trỏ, bay về phía một cây cổ thụ cách 10 mét.
Bành!
Khí kiếm màu trắng đục lỗ thân cây, lộ ra một lỗ thủng lớn cỡ nắm tay.
- Chỉ là một khí kiếm bình thường, uy lực đã khả quan như vậy, võ giả Huyền Cực cảnh quả nhiên không phải Hoàng Cực cảnh có thể so sánh.
Nếu ta có thể tu thành võ kỹ Linh cấp thượng phẩm Thập Mạch Kiếm Ba, một khi thi triển ra khí kiếm, không biết uy lực sẽ cường đại đến trình độ nào?
Ở kiếp trước, Trương Nhược Trần từng tu luyện qua Thập Mạch Kiếm Ba, là dùng mười ngón tay tu luyện thành chỉ kiếm, tiện tay một chỉ, có thể thi triển ra một đạo khí kiếm lợi hại, sát nhân ở ngoài trăm trượng.
Chỉ có điều Thập Mạch Kiếm Ba cực kỳ khó tu luyện, dù Trương Nhược Trần đã từng tu luyện thành công, nhưng tu luyện lần nữa cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Ngay lúc này, Trương Nhược Trần cảm giác được có người đi tới, vì vậy lập tức thu hồi chân khí trong cơ thể.
Vân Vũ Quận Vương đi về phía Trương Nhược Trần, cao thấp đánh giá Trương Nhược Trần một phen, thoả mãn nhẹ gật đầu nói: 
- Đột phá đến Huyền Cực cảnh?
Trương Nhược Trần cũng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Trương Nhược Trần không có quá nhiều cảm tình với Vân Vũ Quận Vương, nhưng hắn có thể cảm nhận được Vân Vũ Quận Vương quan tâm hắn, cho nên vẫn có chút kính trọng.
Vân Vũ Quận Vương nói: 
- Con dùng lực lượng mạnh nhất công kích ta xem.
Trương Nhược Trần liếc nhìn Vân Vũ Quận Vương nói: 
- Được!
Đạt tới Huyền Cực cảnh sơ kỳ, Trương Nhược Trần cũng muốn kiểm tra một chút, thực lực của mình đến cùng đạt tới trình độ nào?
Ở trước mặt Vân Vũ Quận Vương, hắn có thể không hề giữ lại thi triển ra lá bài tẩy của mình.
Bởi vì Vân Vũ Quận Vương là tuyệt đối sẽ không hại hắn, chỉ biết dùng hết mọi lực lượng che chở hắn.
Bá!

Trương Nhược Trần bộc phát tốc độ tới cực hạn, lập tức xông qua khoảng cách 10m, đánh về phía Vân Vũ Quận Vương một chưởng. 
- Long Tượng Quy Điền!
Hắn thi triển ra một chưởng mạnh nhất, có được lực lượng bài sơn đảo hải, cốt cách và cơ bắp trong cơ thể giống như phát ra thanh âm Long Tượng hợp minh.
Chưởng phong mạnh mẽ làm cho mặt đất cát bay đá chạy.
Dù bàn tay của Trương Nhược Trần đánh lên người Vân Vũ Quận Vương, Vân Vũ Quận Vương cũng sừng sững bất động, không có ý tứ muốn ra tay.
Oanh!
Thời điểm bàn tay của Trương Nhược Trần kích lên người Vân Vũ Quận Vương, một cỗ lực lượng cường đại bạo phát ra.
Trương Nhược Trần bay ngược ra ngoài, huyết khí toàn thân phiên cổn, có chút chật vật rơi xuống mặt đất, lại lui về phía sau hơn mười bước mới ngừng được.
Vân Vũ Quận Vương nhẹ gật đầu nói: 
- Không tệ, lực lượng một chưởng này của con, cường đại hơn rất nhiều Huyền Cực cảnh hậu kỳ, thậm chí có thể so với một ít Huyền Cực cảnh tiểu cực yếu kém.
- Hơn nữa ưu thế lớn nhất của con không phải lực lượng, mà là khả năng khống chế lực lượng và cảnh giới kiếm đạo có thể so với Địa Cực cảnh.
Nói tóm lại, coi như là Huyền Cực cảnh tiểu cực, chỉ sợ cũng chưa hẳn là đối thủ của con.
Xem ra con thật tu luyện đến Hoàng Cực cảnh vô thượng cực cảnh, bằng không không có khả năng cường đại như thế.
Trong lòng Trương Nhược Trần thầm nghĩ, đưa tới Chư Thần cộng minh, quả nhiên vẫn kinh động đến Vân Vũ Quận Vương.
Vân Vũ Quận Vương nhìn Trương Nhược Trần, ánh mắt lộ ra vài phần nhu hòa nói: 
- Dùng thiên tư của con, tương lai thành tựu nhất định trên bổn vương.
Dừng lại ở trong Vương Cung, chỉ sẽ mai một thiên phú của mình.
Hiện tại bày ở trước mặt con có hai con đường.
Con đường thứ nhất, có lẽ con nghe qua Vân Đài Tông Phủ?
Trương Nhược Trần nói: 
- Vân Đài Tông Phủ chính là tông môn cấp bốn, lịch sử bảy trăm hai mươi năm, thế lực cực kỳ khổng lồ, ở Lĩnh Tây cửu quận có địa vị siêu nhiên.

Tất cả vương tử, quận chúa của các quận quốc, đều dùng bái nhập Vân Đài Tông Phủ mà vẻ vang.
Vân Đài Tông Phủ, có thể nói là cái nôi cường giả.
Gần một nửa cường giả Thiên Cực cảnh của Lĩnh Tây cửu quận, đều từng là đệ tử của Vân Đài Tông Phủ.
Lĩnh Tây cửu quận, chỉ chính là chín quận quốc ở phía tây Thiên Ma Lĩnh, Vân Vũ Quận Quốc là một cái trong số đó.
Vân Vũ Quận Vương nhẹ gật đầu nói: 
- Bổn vương cũng từng là đệ tử Vân Đài Tông Phủ, một vị phó phủ chủ của Vân Đài Tông Phủ, chính là trưởng bối của Vương tộc Vân Vũ Quận Quốc ta, bổn vương cũng phải gọi hắn một tiếng thúc phụ.
Nếu con muốn bái nhập Vân Đài Tông Phủ, hiện tại ta có thể viết một lá thư gửi cho thúc phụ.
Dùng thiên phú của con, chỉ cần hiển lộ ra một phần mười thiên tư, là có thể gia nhập Vân Đài Tông Phủ, trở thành đệ tử ngoại phủ.
Trương Nhược Trần trầm tư một lát nói: 
- Vậy con đường thứ hai là gì?
Vân Vũ Quận Vương nói: 
- Con đường thứ hai thì hơi chút gian nan, nhưng chỉ cần thiên tư của con đủ cao, có thể từ trong vô số thiên tài trổ hết tài năng, như vậy thành tựu tương lai sẽ càng kinh người.
Con nên biết Vũ Thị Học Cung a?
- Vũ Thành Tiền Trang mở võ đạo học cung?
Trương Nhược Trần nói.
Sản nghiệp của Vũ Thành Tiền Trang trải rộng toàn bộ Côn Luân giới, từng quận quốc, mỗi một thành trì, thậm chí mỗi một trấn nhỏ, đều sẽ có phân bộ của Vũ Thành Tiền Trang.
Từng Vũ thành của quận quốc, cơ hồ đều bị Vũ Thành Tiền Trang khống chế.
Có thể nói, Vũ Thành Tiền Trang khống chế ba thành kinh tế của toàn bộ Côn Luân giới.
Thế lực của Vũ Thành Tiền Trang lớn hơn Vân Đài Tông Phủ không biết bao nhiêu lần, từ thời cổ đại một mực truyền thừa đến bây giờ, quả thực có thể nói là một đế quốc tài chính.

Đừng nói tông môn cấp bốn, coi như tông môn cấp một, cũng không dám đối nghịch Vũ Thành Tiền Trang.
Đương nhiên, Vũ Thành Tiền Trang giàu có như thế, khẳng định cần vũ lực cường đại đến thủ hộ.
Cho nên Vũ Thành Tiền Trang mở đấu trường và Vũ Thị Học Cung.
Vũ Thị Học Cung là vì bồi dưỡng nhân tài cho Vũ Thành Tiền Trang, để Vũ Thành Tiền Trang có thể trường thịnh không suy, trọn đời trở thành chúa tể tài chính của Côn Luân giới.
Đệ tử ở Vũ Thị Học Cung biểu hiện càng ưu dị, sau khi tốt nghiệp, địa vị ở trong Vũ Thành Tiền Trang sẽ càng cao, nắm giữ quyền lợi càng lớn.
Gia nhập Vũ Thị Học Cung, chỗ tốt lớn nhất là vĩnh viễn không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên tu luyện, Vũ Thành Tiền Trang là hậu thuẫn cường đại nhất.
Đương nhiên, độ khó gia nhập Vũ Thị Học Cung cũng rất lớn, cạnh tranh sẽ càng thêm kịch liệt, hơi không cẩn thận thậm chí sẽ chết ở trong học cung.
Trương Nhược Trần tự nhiên biết Vũ Thành Tiền Trang cường đại, Vũ Thành Tiền Trang ở Vân Vũ Quận Quốc chỉ là một phân bộ nhỏ nhất.
Tổng bộ của Vũ Thành Tiền Trang quả thực có thể so với triều đình của Trung Ương Đế Quốc, đồng dạng đều là tồn tại khống chế thế cục thiên hạ.
Trương Nhược Trần nói: 
- Vũ Thành Tiền Trang ở Vân Vũ Quận Quốc mở học cung?
Vân Vũ Quận Vương lắc đầu nói: 
- Không phải ở Vân Vũ Quận Quốc, mà là ở Thiên Ma Lĩnh, mở một học cung Nhất Tinh, chuyên môn tuyển nhận nhân tài của ba mươi sáu quận quốc ở xung quanh Thiên Ma Lĩnh, Lĩnh Tây cửu quận, Lĩnh Đông cửu quận, Lĩnh Nam cửu quận, Lĩnh Bắc cửu quận.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu nói: 
- Được rồi! Con lựa chọn Vũ Thị Học Cung!
Gia nhập Vân Đài Tông Phủ, có lẽ Trương Nhược Trần sẽ ít gặp cạnh tranh hơn, có thể càng dễ phát triển.
Thế nhưng tiềm lực của Vân Đài Tông Phủ, xa xa không bằng Vũ Thị Học Cung.
Trương Nhược Trần không sợ cạnh tranh, chỉ sợ cạnh tranh không đủ lớn.
Vân Vũ Quận Vương có chút thoả mãn với quyết định của Trương Nhược Trần nói: 
- Nếu tương lai con trở thành cao tầng của Vũ Thành Tiền Trang, Vân Vũ Quận Quốc cũng sẽ đạt được vô số chỗ tốt.
Qua một tháng nữa, là thời gian Vũ Thị Học Cung chiêu sinh, trong khoảng thời gian này, con an tâm củng cố cảnh giới, đến lúc đó ta sẽ phái người đưa con đến Thiên Ma Lĩnh.
Sau đó Vân Vũ Quận Vương và Trương Nhược Trần liền rời Vương Sơn.
Trương Nhược Trần trở lại Ngọc Thấu Cung, nhưng không có phát hiện Cát Càn tướng quân.
Cấm quân đóng ở Ngọc Thấu Cung cũng thay đổi lần nữa, vị tướng quân cầm đầu cao lớn khôi ngô, làn da ngăm đen, nhìn thấy Trương Nhược Trần, lập tức khom mình hành lễ nói: 
- Mạt tướng Cam Lê, bái kiến Cửu vương tử điện hạ.
Trương Nhược Trần nói: 
- Cát Càn tướng quân đâu?

Cam Lê nói: 
- Lão Cát bị Đại Vương sai đi Thiên Tử Sơn Tổ Miếu, sau này do mạt tướng bảo hộ Cửu vương tử điện hạ an nguy.
Cửu vương tử điện hạ yên tâm, tu vi võ đạo của Cam Lê ta không dưới lão Cát chút nào, nếu so khí lực, ta có thể lật tung ba người như lão Cát.
Nói xong Cam Lê giơ cánh tay tráng kiện của mình, cơ bắp toàn thân giống như khối sắt.
Trương Nhược Trần như có điều suy nghĩ, trong lòng thầm nghĩ, xem ra Cát Càn và những cấm quân kia đã biết sự tình ta đưa tới Chư Thần cộng minh, mới bị điều đi đóng ở Tổ Miếu.
Trương Nhược Trần nhìn thoáng qua Cam Lê nói: 
- Có Cam Lê tướng quân bảo hộ bổn vương tử, bổn vương tử tin tưởng khẳng định không có sát thủ dám bước vào Ngọc Thấu Cung nửa bước.
Nghe Trương Nhược Trần tán dương, Cam Lê cười ha ha, phất phất Cự Phủ trong tay nói: 
- Bổn tướng quân đi theo Đại Vương mười lần tiến vào chiến trường giết địch, coi như là chiến thú của quân địch cũng có thể một búa đánh chết, chỉ là mấy tên thích khách, nếu dám đến Ngọc Thấu Cung, bổn tướng quân nhất định chém bọn chúng thành hai khúc.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, ý định đi tìm A Nhạc trước, muốn xem A Nhạc có thành công tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết hay không.
Vừa đi vào tiểu viện, đã trông thấy A Nhạc đứng ở trong nội viện.
Lá trúc trong rừng giống như mưa, không ngừng rơi xuống.
Tốc độ xuất kiếm của A Nhạc nhanh như thiểm điện, mỗi ra một kiếm, nhất định đâm thủng một lá trúc.
Dùng A Nhạc làm trung tâm, bốn phương tám hướng tất cả đều là bóng kiếm, phát ra âm thanh xé gió hưu hưu.
Lá trúc rơi trên mặt đất, không có một mảnh nguyên vẹn.
Ba ba!
Trương Nhược Trần vỗ tay đi tới nói: 
- Chúc mừng ngươi phá kén hóa bướm, tu vi nâng cao một bước.
Ngươi đã thành công tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết đệ nhất chuyển a?
Trương Nhược Trần nhìn ra được, tu vi của A Nhạc đã đạt tới Huyền Cực cảnh sơ kỳ.
A Nhạc lập tức thu kiếm, mũi kiếm chuẩn xác không sai vào vỏ.
Ánh mắt hắn nhìn Trương Nhược Trần nói: 
- Tu vi của ân công cũng đạt tới Huyền Cực cảnh sơ kỳ?
- Ân, đã đạt đến Huyền Cực cảnh.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu hỏi: 
- Kế tiếp có tính toán gì không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.