- Huyền Cực cảnh trung kỳ, quả nhiên không thể khinh thường.
Hơn nữa Tam vương tử ở trong Huyền Cực cảnh trung kỳ, có lẽ chỉ là loại bình thường.
Trương Nhược Trần thầm nghĩ.
Mỗi khi Trương Nhược Trần tiếp Tam vương tử một quyền, sẽ thông qua cốt cách và kinh mạch, đưa một bộ phận lực lượng xuống lòng đất.
Cho nên dù Tam vương tử có thể bộc phát ra 100 ngưu lực, cũng không cách nào kích thương Trương Nhược Trần.
Cũng may là Trương Nhược Trần, nếu đổi lại bất kỳ một Hoàng Cực cảnh đại viên mãn nào, chỉ cần một quyền của Tam vương tử, là có thể đánh chết hắn.
- Mặc dù Tam vương tử chỉ là một bao cỏ, nhưng tu vi vẫn rất cường đại, xem ra Trương Nhược Trần phải thất bại.
Lâm Ninh San nói.
Lâm Thần Dụ lắc đầu, lấy cách nhìn hoàn toàn bất đồng nói:
- Tu vi của Trương Nhược Trần còn mạnh hơn ta tưởng tượng rất nhiều, Tam vương tử không làm gì được hắn cả.
- Sao lại như vậy? Trương Nhược Trần rõ ràng bị đánh chỉ có thể lui về phía sau, ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.
Lâm Ninh San có chút khó hiểu.
Lâm Thần Dụ duỗi ra ngón trỏ, chỉ về phía mặt đất nói:
- Muội cẩn thận nhìn mặt đất Trương Nhược Trần giẫm qua.
Lâm Ninh San nhìn sang, chỉ thấy mỗi khi Trương Nhược Trần giẫm ra một bước, phiến đá sẽ lõm xuống, hình thành một dấu chân rất cạn.
Nếu không cẩn thận quan sát, căn bản không phát hiện được.
- Hắn đưa lực lượng của Tam vương tử vào lòng đất.
Lâm Ninh San hơi kinh hãi nói:
- Hắn là làm sao làm được?
Lâm Thần Dụ nói:
- Hắn khống chế lực lượng, đã đạt tới tình trạng tinh diệu tuyệt luân, dù lực lượng của Tam vương tử mạnh hơn hắn, nhưng căn bản không gây thương tổn được hắn.
Thật diệu! Nếu không phải Tam vương tử ngu xuẩn kia thăm dò thay chúng ta, chúng ta còn không biết thực lực chân thật của Trương Nhược Trần.
- Nếu muốn đi chợ đêm thuê sát thủ, xem ra phải treo giải thưởng gấp đôi, mới có thể làm được không sơ hở tý nào.
Khóe miệng Lâm Thần Dụ lộ ra nụ cười thản nhiên.
Ở đây ngoại trừ Lâm Thần Dụ, cũng chỉ có Hoắc Tư tướng quân tu vi đạt tới Địa Cực cảnh mới nhìn ra thực lực chân thật của Trương Nhược Trần, kìm lòng không được nhẹ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là kỳ tài võ học, anh hùng xuất thiếu niên.
Cửu quận chúa cực kỳ lo lắng thay Trương Nhược Trần nói:
- Cửu đệ, tu vi của đệ không bằng Tam ca, không nên cùng huynh ấy liều man lực.
Tiếp kiếm!
Kiếm trong tay cửu quận chúa bay về phía Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần vốn còn muốn tiếp tục giao thủ với Tam vương tử, dùng cái này rèn luyện chưởng pháp.
Nhưng Cửu quận chúa đã ném kiếm qua, hắn cũng không ngại tiếp kiếm nói:
- Đã như vầy, vậy thì sớm chấm dứt a!
Xoạt!
Trương Nhược Trần tay cầm chuôi kiếm, kéo ra một mảnh kiếm quang sáng lạn, ở trong không khí kéo lê một độ cong xinh đẹp.
Một kiếm chém ra, mũi kiếm sắc bén chỉ vào cổ Tam vương tử.
Chỉ một kiếm, liền khống chế Tam vương tử.
Quyền của Tam vương tử ngừng ở giữa không trung, toàn thân động cũng không dám động, sợ hơi chút vọng động, mũi kiếm sẽ vạch phá cổ của hắn.
Trong võ trường, tất cả mọi người đều sửng sốt, khiếp sợ đến tột đỉnh.
Rõ ràng vẫn luôn là Tam vương tử chiếm cứ thượng phong, đánh cho Cửu vương tử không ngừng lui về phía sau, vì sao hắn đột nhiên lại thất bại?
- Cửu ca khẳng định vẫn luôn nhường Tam ca.
Bằng không, dùng thực lực của Cửu ca, sớm đã đánh bại Tam ca.
Tiểu quận chúa trợn tròn mắt, bộ dạng sùng bái.
Những vương tử và quận chúa khác cũng bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai không phải Cửu vương tử đánh không lại Tam vương tử, chỉ là Cửu vương tử một mực nhườngTam vương tử mà thôi.
- Cửu vương tử thật không hổ là kỳ tài võ học, Hoàng Cực cảnh đại viên mãn có thể đánh bại Huyền Cực cảnh trung kỳ, nếu đột phá đến Huyền Cực cảnh, sẽ lợi hại như thế nào?
- Nghe nói lực lượng cực hạn của Hoàng Cực cảnh là 100 ngưu lực, không biết Cửu vương tử có đạt tới lực lượng trong truyền thuyết kia chưa?
- Dù không có, đoán chừng cũng kém không xa.
...
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, Tam vương tử càng thêm nổi giận.
Vốn là muốn đánh bại Cửu vương tử, tìm kiếm cảm giác thành tựu.
Không nghĩ tới lại bị một kiếm chế phục.
Lần này mặt mũi của hắn ném càng lớn!
- Ta không phục, Cửu đệ, chúng ta tái chiến một hồi.
Tam vương tử cảm giác mới vừa rồi là mình lơ là sơ suất, mới thua ở dưới kiếm của Trương Nhược Trần.
- Không cần so nữa, ai thắng ai thua thật sự trọng yếu như vậy sao?
Trương Nhược Trần nói xong, chỉ để lại Tam vương tử ngây ra như phỗng, đi tới bên cạnh Cửu quận chúa, trả kiếm lại cho nàng.
- Cửu đệ, sao đệ không nói cho tỷ biết đệ có thể ổn thắng Tam ca? Làm hại tỷ lo lắng lâu như vậy.
Cửu quận chúa trừng Trương Nhược Trần, có chút ảo não nói.
- Ổn thắng? Thiên hạ nào có chiến đấu ổn thắng.
Trương Nhược Trần cười lắc đầu.
Lâm Ninh San nhìn thấy Trương Nhược Trần và Cửu quận chúa thân mật, trong nội tâm cực kỳ không vui, ôm Tinh Huy Kiếm đi tới, thản nhiên nói:
- Cửu quận chúa, Ninh San nghe nói ngươi đạt đến cảnh giới kiếm tùy theo tâm, nhất thời ngứa nghề, muốn cùng Cửu quận chúa luận bàn kiếm kỹ.
Không biết Cửu quận chúa thấy thế nào?
Cửu quận chúa liếc nhìn Lâm Ninh San, sinh ra một cỗ chiến ý nói:
- Tốt! Bản quận chúa đã sớm muốn cùng ngươi tái chiến, đã đi vào võ trường Vương tộc, vậy chúng ta so một chút đi.
Cửu quận chúa và Lâm Ninh San tịnh xưng vương thành song mỹ, thời điểm khảo hạch Cửu quận chúa lại thua Lâm Ninh San, trong lòng tự nhiên không phục, vẫn muốn tìm về mặt mũi.
- Bích Thủy Thính Hải.
Cửu quận chúa chủ động công kích, kiếm vừa ra liền xoáy lên một mảng lớn sóng kiếm, một lớp đón lấy một lớp, đánh về phía Lâm Ninh San.
- Rầm rầm!
Sóng kiếm phát ra thanh âm nước biển vỗ bờ, loạn thạch xuyên không, giống như sóng biển chính thức vậy.
Sau khi Cửu quận chúa đạt tới kiếm tùy theo tâm sơ cấp, kiếm pháp cũng đạt tới độ cao khác, so với thời điểm khảo hạch hàng năm, trình độ tinh diệu ít nhất tăng lên gấp đôi.
Lâm Ninh San chỉ đứng tại nguyên chỗ, vẫn không nhúc nhích, cặp môi đỏ mọng óng ánh, lộ ra một tia khinh miệt.
Bá!
Nàng đâm ra một kiếm, Hàn Băng Kiếm Khí cường đại từ trên kiếm phong phát ra, phá vỡ toàn bộ kiếm pháp của Cửu quận chúa.
- Buông tay!
Lâm Ninh San khẽ quát một tiếng, một kiếm vỗ vào cổ tay của Cửu quận chúa.
Trên cổ tay Cửu quận chúa nhiều ra một vết máu, năm ngón tay mất đi khí lực, kiếm bay ra ngoài, bịch một tiếng, rơi ở trên mặt đất.
Cửu quận chúa lùi về phía sau hơn mười bước, một cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, cắn chặc hàm răng, có chút tức giận nói:
- Ngươi...
Lâm Ninh San nhẹ như mây gió thu Tinh Huy Kiếm, lộ ra ưu nhã thong dong, thở dài một tiếng:
- Cửu quận chúa không phải được xưng thiên chi kiều nữ sao, vì sao ngay cả cầm kiếm cũng bất ổn? Chênh lệch giữa chúng ta, thật là càng lúc càng lớn.
Ai!
- Lâm Ninh San, ngươi có chủ tâm nhục nhã bản quận chúa?
Sắc mặt Cửu quận chúa đỏ lên, có chút xấu hổ.
Vốn nàng cùng Lâm Ninh San nổi danh thiên chi kiều nữ, lại bị đối phương một kiếm đánh bại, tự nhiên bị đả kích rất lớn.
- Không dám, Ninh San không dám nhục nhã quận chúa, chỉ là không nghĩ đến kiếm pháp của quận chúa sẽ kém cỏi đến như vậy mà thôi.
Lâm Ninh San cười nói.
Trương Nhược Trần nhặt kiếm lên, đi đến bên người Cửu quận chúa nói:
- Lâm Ninh San, tu vi của ngươi đã đạt tới Hoàng Cực cảnh đại cực, cao hơn Cửu tỷ một cảnh giới, dù thắng Cửu tỷ thì như thế nào? Liền có thể nói rõ ngươi ưu tú hơn nàng? Ngươi quá ngây thơ rồi!
Nghe nói như thế, ánh mắt Lâm Ninh San trầm xuống nói:
- Ngươi dám nói ta ngây thơ? Mọi người cũng nhìn thấy rõ ràng, bổn tiểu thư là một kiếm đánh bại Cửu quận chúa, dùng thực lực của Cửu quận chúa, vốn không xứng cùng ta nổi danh.
Lâm Ninh San ngẩng cái cằm, giống như một con thiên nga kiêu ngạo.
Cửu quận chúa cực kỳ không thích bộ dáng kia của Lâm Ninh San, nhưng mình xác thực không phải đối thủ của nàng, trong nội tâm cực kỳ biệt khuất, con mắt có chút đỏ lên.
Trương Nhược Trần nhìn Lâm Ninh San nói:
- Đã như vầy, vậy thì một tháng sau tái chiến.
Nếu một tháng sau, ngươi còn có thể đánh bại Cửu tỷ.
Ta ở trước mọi người xin lỗi ngươi.
Nghe Trương Nhược Trần nói, Cửu quận chúa đột nhiên ngẩn đầu, nhìn Trương Nhược Trần lắc đầu.
Vạn nhất một tháng sau, nàng lại thua Lâm Ninh San thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật muốn Cửu đệ xin lỗi Lâm Ninh San?
Lâm Ninh San nghe Trương Nhược Trần nói, trong lòng mừng rỡ, một lời đáp ứng:
- Tốt! Trương Nhược Trần, lời này là ngươi nói.
Một kỳ tài võ học xin lỗi bổn tiểu thư, bổn tiểu thư rất chờ mong.
Trương Nhược Trần nói:
- Nếu ngươi thất bại, nhất định phải ở trước mặt tất cả mọi người, xin lỗi Cửu tỷ.
- Ta đáp ứng.
Lâm Ninh San có lòng tin tuyệt đối với mình, không chút do dự đáp ứng.
Thời điểm khảo hạch hàng năm, Lâm Ninh San bị Trương Nhược Trần hung hăng nhục nhã, trong nội tâm hết sức thống hận Trương Nhược Trần.
Nếu một tháng sau, nàng đánh bại Cửu quận chúa, chắc chắn sẽ không như vậy mà đơn giản buông tha Trương Nhược Trần.
Xin lỗi?
Trương Nhược Trần, ngươi nghĩ quá đơn giản!
Nàng đột nhiên phát giác, nhục nhã Trương Nhược Trần, so với g iết chết Trương Nhược Trần càng làm cho nàng hưng phấn.
Sau đó Lâm Ninh San cùng Lâm Thần Dụ liền rời võ trường Vương tộc.
Lâm Thần Dụ vừa đi vừa nói:
- Trương Nhược Trần không phải một nhân vật đơn giản, hắn đã dám nói, khẳng định có nắm chắc nhất định.
Ninh San, muội tốt nhất cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
- Ca, huynh quá lo lắng.
Có huynh từ Vân Đài Tông Phủ mang về Uẩn Khí Dược Tề, tu vi của muội đột nhiên tăng mạnh.
Một tháng sau, muội nhất định có thể tu luyện tới đại cực đỉnh phong, đến lúc đó Cửu quận chúa và muội chênh lệch, chỉ sẽ trở nên càng lớn.
Lâm Ninh San nói.
Lâm Thần Dụ nhẹ gật đầu nói:
- Dưới sự trợ giúp của Uẩn Khí Dược Tề, tu vi của muội hoàn toàn chính xác có thể ở trong thời gian ngắn tăng cao.
Cố gắng tu luyện đi! Tranh thủ sớm ngày đạt tới Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, đến lúc đó huynh sẽ cho muội một viên Huyền Huyết Đan, giúp muội đột phá Huyền Cực cảnh.
- Huyền Cực cảnh.
Trên mặt Lâm Ninh San lộ ra vẻ vui mừng.
Lâm Thần Dụ nói:
- Đợi muội đạt tới Huyền Cực cảnh, dùng thiên phú của muội, muốn thi vào Vân Đài Tông Phủ cũng không phải việc khó.
Cửu quận chúa, chẳng qua là đá kê chân của muội mà thôi.
Về phần Trương Nhược Trần, hắn rõ ràng dám đối nghịch với Vương Hậu nương nương, nhất định sẽ chết oan chết uổng.
Ha ha!
Trong mắt Lâm Ninh San lộ ra ánh sáng kỳ dị, đối với một tháng sau luận võ, nàng càng thêm mong đợi.
Trong đầu nàng tưởng tượng Trương Nhược Trần ăn nói khép nép xin lỗi nàng, khóe miệng liền vẽ ra một nụ cười mê người..