Một quyền cuối cùng!
Trong mắt Thủy Vấn Tâm lộ ra hai đạo kim mang nhàn nhạt, tóc đen trên đầu không gió mà bay, từng tia chân khí xuyên thẳng qua sợi tóc.
Ngay cả thân thể gầy còm của hắn, cũng trở nên cao lớn thêm vài phần.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, trên hai tay Thủy Vấn Tâm che kín một tầng sáng bóng kim loại, như hóa thành hai cục sắt.
- Võ kỹ Linh cấp hạ phẩm, Kim Cương Thần Quyền!
Trương Nhược Trần thoáng kinh ngạc, nhận ra võ kỹ Thủy Vấn Tâm thi triển.
- Ha ha! Không sai, đúng là Kim Cương Thần Quyền!
Thủy Vấn Tâm cười nói.
Kim Cương Thần Quyền ở trong võ kỹ Linh cấp, xem như quyền pháp tương đối bình thường, truyền lưu cực lớn, ở rất nhiều quận quốc đều có thể tìm được thư tịch của Kim Cương Thần Quyền.
Đương nhiên dù Kim Cương Thần Quyền truyền lưu rộng rãi, dù lại bình thường, cũng là võ kỹ Linh cấp, chỉ có ở Vương phủ, tông môn, gia tộc lớn, mới có thể thu được loại quyền pháp này.
Đối với võ giả bình thường mà nói, muốn tu luyện Kim Cương Thần Quyền là khó như lên trời.
Thủy Vấn Tâm cũng là ở trong lúc vô tình, học được một chiêu trong mười tám chiêu Kim Cương Thần Quyền… Liệt Hỏa Kim Cương.
Thi triển ra chiêu này, Thủy Vấn Tâm có thể bộc phát ra bảy mươi tám ngưu lực, dù là Hoàng Bảng đệ nhất hiện tại cũng không có sức bật cường đại như thế.
Nói cách khác, thi triển ra Kim Cương Thần Quyền, Thủy Vấn Tâm có được thực lực của Hoàng Bảng đệ nhất.
Một võ giả Hoàng Bảng nữ tính chừng ba mươi tuổi nói:
- Thủy Vấn Tâm lại tu luyện thành một chiêu của Kim Cương Thần Quyền, sử dụng ra chiêu này, chỉ sợ coi như Hoàng Bảng đệ nhất Hắc Thường Cơ, cũng không phải đối thủ của hắn.
Một võ giả Hoàng Bảng bị Trương Nhược Trần đánh bại nói:
- Trước kia Thủy Vấn Tâm không có tu luyện võ kỹ Linh cấp, đã không kém Hắc Thường Cơ yếu bao nhiêu.
Chỉ khi Hắc Thường Cơ thi triển ra Linh cấp hạ phẩm Vô Thường Kiếm Pháp, mới có thể thắng hắn một chiêu.
Hiện tại Thủy Vấn Tâm tu luyện Kim Cương Thần Quyền, sức bật càng mạnh hơn nữa, muốn thắng Hắc Thường Cơ đã không phải việc khó.
- Nếu Thủy Vấn Tâm có thể đánh bại Cửu vương tử, như vậy bài danh của hắn ở Hoàng Bảng nhất định sẽ bị đổi thành thứ nhất.
Một thiếu nữ hơi có vẻ trẻ tuổi nói:
- Nếu Cửu vương tử đánh bại Thủy Vấn Tâm, há không phải nói Cửu vương tử là Hoàng Bảng đệ nhất?
Một vị trưởng bối ở bên cạnh nàng cười nói:
- Thủy Vấn Tâm ngay cả võ kỹ Linh cấp cũng thi triển ra, nhất định là có tin tưởng tất thắng, Cửu vương tử không thể có cơ hội thủ thắng.
- Cửu vương tử còn kém Thủy Vấn Tâm một chút, xem ra không cần A Nhạc xuất thủ rồi!
Trên mặt Lâm Ninh San lộ ra vài phần thất vọng.
Nếu A Nhạc ra tay, Trương Nhược Trần cũng không phải là bại đơn giản như vậy.
Mà là chết.
Đối với Trương Nhược Trần, trong nội tâm Lâm Ninh San có hận ý không hiểu, đặc biệt là khi chứng kiến Trương Nhược Trần phong quang vô hạn, trong lòng của nàng càng hận, hận không thể để Trương Nhược Trần lập tức chết ở trước mặt nàng.
Ngay cả nàng cũng không hiểu, vì sao mình sẽ hận Trương Nhược Trần như vậy?
- Liệt Hỏa Kim Cương!
Thủy Vấn Tâm tích đủ khí thế, hai đấm cùng xuất hiện.
Chân khí thiêu đốt, hóa thành hai thiết quyền hỏa diễm, đồng thời đánh ra bảy mươi tám ngưu lực.
Nếu ở trên chiến trường, một quyền này của Thủy Vấn Tâm, chỉ dựa vào khí thế, là có thể dọa lùi mấy trăm quân sĩ.
Trương Nhược Trần không chỉ không lùi, ngược lại xông tới, khí thế trên người giống như một con man tượng.
Điều động lực lượng cơ bắp và cốt cách toàn thân.
- Man Tượng Trì Địa!
Một chưởng đánh ra, tám mươi tám ngưu lực bạo phát.
Kết quả rất rõ ràng.
Nắm đấm của Thủy Vấn Tâm vừa mới chạm vào bàn tay của Trương Nhược Trần, cả người liền bay ra ngoài, chật vật không chịu nổi rơi xuống cách hơn 10m, chỉ thiếu một ít liền rớt xuống đài chiến đấu.
Trái lại Trương Nhược Trần vẫn khí định thần nhàn đứng ở trên chiến đài, chậm rãi thu tay về.
Lực lượng hoàn toàn nghiền áp.
Thủy Vấn Tâm nhìn hai đấm của mình, lại nhìn Trương Nhược Trần một chút, thở dài nói:
- Hậu sinh khả uý! Hậu sinh khả uý! Từ nay về sau, Cửu vương tử điện hạ là Hoàng Bảng đệ nhất.
Dùng thiên tư của Cửu vương tử điện hạ, rất nhanh sẽ đột phá Huyền Cực cảnh, có lẽ sẽ không chỉ là Hoàng Bảng đệ nhất! Ai!
Thủy Vấn Tâm thở dài một tiếng, lộ ra vẻ cô đơn, đi xuống đài chiến đấu, xem như chủ động nhận thua.
Chỉ có hắn mới biết mình kém Trương Nhược Trần bao nhiêu.
Nếu không phải ở lúc cuối cùng, Trương Nhược Trần chủ động thu hồi bộ phận lực lượng, vừa rồi một chưởng kia, hắn khẳng định bị trọng thương.
Lực lượng của Trương Nhược Trần mạnh hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều.
Chính như Thủy Vấn Tâm nói, Trương Nhược Trần không có hứng thú với Hoàng Bảng đệ nhất, chủ yếu là vì một trăm vạn lượng bạc ban thưởng.
Dù sao bài danh trên Hoàng Bảng, chỉ là ghi chép võ giả ở Vân Vũ Quận Quốc, cách cục quá nhỏ, hàm kim quá thấp.
Nếu đổi thành Huyền Bảng thứ nhất, hàm kim sẽ tăng lên rất cao, cơ hồ tất cả võ giả đều dốc sức liều mạng đi tranh đoạt bài danh của Huyền Bảng.
Đương nhiên, cũng chỉ có thể nói ánh mắt của Trương Nhược Trần quá cao, nếu là thiếu niên khác có thể đoạt được Hoàng Bảng thứ nhất, sẽ lập tức trở thành nhân vật phong vân của toàn bộ quận quốc, trở thành đối tượng được vô số thiếu nữ trẻ tuổi sùng bái.
Ở trong tiếng nghị luận xôn xao của mọi người, Đoạt Mệnh Kiếm Khách A Nhạc rốt cục leo lên đài chiến đấu, trở thành đối thủ thứ chín của Trương Nhược Trần.
Những võ giả đang xem cuộc chiến kia càng thêm mong đợi.
Phải biết mười cuộc chiến đấu trước đó của A Nhạc, toàn bộ đều là một kiếm miểu sát đối thủ, không ai biết hắn mạnh như thế nào?
Trương Nhược Trần cũng chưa từng thua trận, ngay cả Thủy Vấn Tâm cũng thua ở trong tay hắn.
Đều là thiếu niên bộc lộ tài năng, ai sẽ càng cường đại hơn?
- Cái này có ý tứ rồi! Hai người đều là cao thủ kiếm đạo, hơn nữa đồng dạng thâm bất khả trắc, cũng không biết bọn hắn ai sẽ thủ thắng?
- Cái này rất khó nói, dù sao Đoạt Mệnh Kiếm Khách kia, từ đầu đến cuối chỉ dùng một chiêu, nói không chừng hắn còn mạnh hơn Thủy Vấn Tâm?
Giờ phút này, chung quanh đài đổ đấu có rất nhiều người đang đặt cược.
Trương Nhược Trần thắng, một bồi ba.
Trương Nhược Trần chết, một bồi hai.
A Nhạc thắng, một bồi hai.
A Nhạc chết, mười bồi một.
Ngang tay, một bồi bốn.
Có người mua Trương Nhược Trần sẽ thắng, có người mua A Nhạc sẽ thắng, đương nhiên cũng có một ít người mua bọn hắn bất phân thắng bại.
Cửu quận chúa cực kỳ tin tưởng Trương Nhược Trần, trực tiếp lấy ra một vạn lượng bạc mua Trương Nhược Trần thắng.
Cơ hồ áp lên toàn bộ tài sản của nàng.
Trên chiến đài.
Hai thiếu niên kiếm khách cách xa nhau mười bước, nhìn chằm chằm vào đối phương.
A Nhạc cầm Thiết Kiếm, con mắt không nháy, giống như một điêu khắc:
- Ngươi rất mạnh!
Trương Nhược Trần nói:
- Dùng tuổi của ngươi, có thể tu luyện tới độ cao hiện tại, cũng xem như rất giỏi.
Nhưng kiếm pháp của ngươi có sơ hở trí mạng, giao thủ với ta, ngươi không có cơ hội thắng, ngược lại có tỷ lệ chết ở dưới kiếm của ta rất lớn.
Ta khuyên ngươi, chủ động nhận thua đi!
Kiếm pháp của A Nhạc rất kh ủng bố, coi như là Trương Nhược Trần cũng phải toàn lực ứng phó.
Một khi toàn lực ứng phó, khẳng định không cách nào hạ thủ lưu tình.
Không phải A Nhạc chết, chính là hắn chết.
A Nhạc nhìn thoáng qua Lâm Ninh San, trong mắt xuất hiện một tia dị quang, sau đó lại nhìn Trương Nhược Trần, ánh mắt trở nên càng thêm kiên định nói:
- Ai chết ai sống, chỉ có chiến qua mới biết được.
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Ngươi tu luyện là võ kỹ cấm kị Sát Sinh Kiếm Thuật, không chỉ giết người khác, còn là giết chính mình.
Tuy ngươi có thể một kiếm g iết chết võ giả Hoàng Bảng, nhưng mỗi khi ngươi chém ra một kiếm, sẽ tạo thành thương tổn cực lớn.
Võ kỹ cấm kị, chỉ chính là võ kỹ phải trả giá nhất định, mới có thể thi triển ra.
Ví dụ như Sát Sinh Kiếm Thuật, mỗi chém ra một kiếm, đều là tiêu hao sinh mệnh lực của mình.
Nếu A Nhạc liên tục thi triển mười lần Sát Sinh Kiếm pháp, căn bản không cần người khác ra tay, hắn cũng đã tự mình hao tổn chết rồi.
Đương nhiên, tạo nghệ của A Nhạc ở trên kiếm đạo, hoàn toàn chính xác rất cao, viễn siêu võ giả cùng thế hệ.
Chỉ cần không phải đối mặt võ giả Hoàng Bảng, hắn căn bản không cần thi triển Sát Sinh Kiếm Thuật, có thể một kiếm gi ết chết đối thủ.
Có thể được xưng là võ kỹ cấm kị, uy lực tự nhiên rất đáng sợ, không phải người bình thường có thể tu luyện được.
A Nhạc gợn sóng không sợ hãi nói:
- Ngươi đã biết ta tu luyện Sát Sinh Kiếm Thuật, nên minh bạch Sát Sinh Kiếm Thuật lợi hại.
Ở cùng cảnh giới, không ai có thể chống đỡ được một kiếm của ta.
Không lâu trước, một võ giả Huyền Cực cảnh trung kỳ cũng bị ta một kiếm gi ết chết.
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Ta nói rồi, ngươi giao thủ với ta, không có cơ hội thắng.
Bởi vì ngươi tu luyện Sát Sinh Kiếm Thuật không hoàn chỉnh, có sơ hở trí mạng.
Lúc trước ngươi lấy được chỉ là bản thiếu của Sát Sinh Kiếm Thuật?
A Nhạc lộ ra rất bình tĩnh, gợn sóng không sợ hãi nói:
- Ngươi muốn dùng loại phương thức này đánh tan ý chí của ta?
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu, không cần phải nhiều lời nữa:
- Ngươi đã không nhận thua, vậy để cho ta nhìn một chút, Sát Sinh Kiếm Thuật của ngươi mạnh như thế nào?
Kỳ thật Trương Nhược Trần cũng không ghét A Nhạc, ngược lại có chút thưởng thức kiếm pháp của hắn, phảng phất như có thể chứng kiến một kiếm khách cường đại quật khởi.
Vô luận là kiếp trước hay kiếp nầy, Trương Nhược Trần chưa từng giết người qua, không hy vọng người thứ nhất chết ở trong tay hắn là một thiếu niên như vậy.
Cho nên hắn mới khuyên vài câu.
Đối mặt A Nhạc, Trương Nhược Trần cũng rút ra Thiểm Hồn Kiếm.
Hai cỗ kiếm khí đồng thời từ trên người Trương Nhược Trần và A Nhạc phát ra, va chạm ở trong không khí.
Chứng kiến Trương Nhược Trần và A Nhạc ở trên chiến đài sinh tử tương bác, Lâm Ninh San cảm giác cực kỳ hưng phấn.
Nếu A Nhạc có thể giết Trương Nhược Trần, tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
Nếu Trương Nhược Trần giết A Nhạc, trong lòng nàng cũng có một loại kh0ái cảm nói không rõ.
Một thiên tài kiếm khách vì nàng, chết ở trong tay một thiên tài kiếm khách khác, chẳng lẽ nàng không nên hưng phấn?
Loại cảm giác này quá kỳ diệu rồi!
- Sát Sinh!
A Nhạc nhẹ nhàng niệm một câu, hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía Trương Nhược Trần.
Cùng lúc đó, cánh tay hắn hơi nhấc, Thiết Kiếm trong tay dùng tốc độ như tia chớp đâm ra.
Trương Nhược Trần cũng di chuyển bước chân, hóa thành một đạo tàn ảnh nghênh đón..