Vạn Cổ Niên Hoa Chi Đấu Chiến Việt Giới

Chương 22: Hoàn Mỹ Kiếp Pháp




Tô Doãn Nhi hướng đối phương gật nhẹ đầu coi như đối người ta ân nhân cảm kích.
Bên này, Triệu Tuyết Anh đơn giản chi nhẹ đầu, hắn cũng không cho việc nhỏ này vào đâu, lúc ấy cũng chỉ là nhìn thấy nàng dị trạng không nhịn được nói hụt qua. Ai ngờ đối phương vậy mà thật làm theo, trông nàng khuôn mặt tràn trề sinh cơ, hồng mặt phơn phớt không còn lúc ấy tình huống xem ra cũng là mới đột phá bình cảnh.
"có thể bắt đầu chứ" Hắn nhẹ nói qua
"ừm."
Một cái bình đài cứng rắn!
Một cái nam thanh nữ tú!
Một cái hò hét thanh âm!
Một trận gió nhẹ đánh qua, cả hai thân thể tóc xõa bay lên vập vù, một bên là khả ái xinh đẹp thiếu nữ mê người, một cái là phong tình du khách mặt nạ thiếu niên, cả hai trộn lẫn nhìn lên như một bức tranh mỹ cảnh vậy. Xung quanh hoa cỏ muôn sắc xanh tươi đua nở, thanh mát hồ nước như mặt gương làm cho bức tranh trở nên sáng bóng thanh khiết, đơn giản là tuyệt phẩm.
"vù"
"vù"
Nhưng lúc này, thiếu nữ thân thể lại tràn ngập lực lượng, áo quần lụa mỏng theo gió khẽ bay lên, nàng hai con mắt chăm chú nhìn người đối diện.
"tiếp ta một chiêu"
Nữ tử căn bản không cho thiếu niên trả lời, thân hình liền như rắn nước mềm mại nhưng nắm tay lại tràn ngập bá đạo lực lượng quét thiêu niên mà tới.
Thiếu niên chăm chú nhìn thân hình xinh đẹp trái ngược là bàn tay tràn đầy lực lượng kia tới gần liền di chuyển một bước cũng không nhưng lại tránh thoát nữ tử một kích khiến người xem như nghẹt thở.
"lại một chiêu"
Những này vẫn là trong dự liệu của mình, Tô Doãn Nhi biết đối phương bất phàm nên lại liên tiếp một chiêu tới một chiêu chèn ép thiếu niên mà tới.
Triệu Tuyết Anh nhìn nàng như vậy cũng không có ý tứ di chuyển, một tay giơ len đối công kích đối phương chặn lại, hắn mặc dù có trăm loại chủng phương án tránh đi cái này nhất kích nhưng vẫn là chọn đỡ lên cho đối phương mặt mũi, dù sao người ta cũng là như vậy xinh đẹp nữ tử.
Hai người liên tục giao chiến, khiến bình đài bụi bay tán loạn, nhiều chỗ bởi chịu va chạm mà lõm xuống, hình thành nhiều vết rách như mạng nhện vậy.
"phanh"
Lại là một quyền bá khí từ nữ tử xuất ra, nhưng nam tử cũng không phải như vậy dễ chơi, hắn vẫn phong kinh vân đạm liên tiếp chặn đi đối phương công kích, tính ra cũng trăm chiêu cơ hồ không mảy may tổn thương hắn một sợi tóc, liền một hạt bụi không dính.
Trái lại nữ tử hơi có chút thở nhanh, có lẽ liên tục tấn công khiến nàng có chút bắt không kịp đối phương, mặc dù nàng sử dụng như thế nào thủ đoạn cũng không thể chạm tới đối phương, càng đánh Tô Doãn Nhi càng nhìn thấy kinh hãi từ trong mắt đối thủ. Đây căn bản không phải cùng một cấp độ người, cho dù những cái kia tài nữ trước mặt hắn e là cũng không khác gì như nàng.
"người rất mạnh!"
"bình thường"
Tô Doãn nhi nghe hắn là trả lời, mặt hơi có chút khó coi dù sao mình cũng là nữ tử người có thể như thế cộc lốc sao, bất quá nàng vẫn là có chút tự tin cầm ra một cây đoản kiếm chỉ đối phương nói:
"ta trên vó đạo không bằng người, nhưng cũng là chút am hiểu kiếm, người nên cẩn thận"
Tô Doãn nhi rút ra bảo kiếm, nàng kia ngọc ngà tay trắng cầm kiếm huy như lưu tinh, kiếm pháp mặc dù không cường địa nhưng lại lăng lẹ ẩn ẩn có thể giết người người trong nháy mắt hàn ỳ bộc phát. theo tay nàng quán trú linh lực lên bảo kiếm không ngừng rung động phát ra thanh âm keng keng đến.
Nhiều người nhìn thấy triệt để lâm vào rung động, một màn này quá chấn kinh đầu óc họ, đây phải là trên kiếm cố như nào lĩnh ngộ mới ra a, đơn giản chỉ là múa thôi cũng đem người ta vào loại khó thở cảm giác, nếu thật phát sinh trên người mình đó cơ hồ là như thế nào hậu quả. Nhiều người không dám nghĩ đến mà ánh mắt lại rơi vào thiếu niên đeo mặt nạ.
"nhanh sát kiếm"
Tô Doãn Nhi bảo kiếm nhận được lực lượng, điên cuồng xé rách kình khí, một kiếm đâm ra dũng mảnh cùng nhanh chóng.
Nàng cả người cùng kiếm như hòa làm một phát ra trận trận rung động, trên thân kiếm không ngừng có hào quang sáng chiếu.
Kiếm bẹn nhọn như lưu tinh, lấy tốc độ cực nhanh vọt tới.
"kiếm không tệ, nhưng so ra vẫn còn quá chậm, sơ hở chồng chất"
Triệu Tuyết Anh một bên giậm nhẹ chân cả người liền hướng kiếm mà phóng đi, nhìn hắn một bước kia tuy nhẹ nhàng nhưng lại nhanh như bão táp áp sát mũi kiếm mà đến.
"tiểu tử này định dùng thân nghạnh kiếm a"
"đúng là gia hỏa không biết lượng sức mình..""
Một đám đang nói thì trên đài mũi kiếm đã nhắm ngay Triệu Tuyết Anh lồng ngực mà qua, nhiều người vốn là che mặt lại không muốn chứng kiến cảnh đãm máu diễn ra.
Ngay cả trên đài Tô Doãn Nhi cũng là phản ứng không kịp liền muốn thu kiếm lại nhưng khiến nàng chấn kinh là đối phương ngay cả huyết dịch cũng không có chảy ra, toàn thân hư ảo lung lay đổ sụp, lúc này nàng mới kịp phản ứng lại, huy kiếm bổ ra sau, kiếm khí như cuồng phong thổi bay đất đá ra.
"tốt phản ứng" Lại tránh thoát đối phương nhát kiếm, Triệu Tuyết Anh không khỏi đối nàng có cái đánh giá. Nữ tử này kiềm pháp tuy sơ hở chồng chất nhưng mỗi mốt kiếm lại chứa ra sinh sinh huyền ảo cảm giác khiến người ta mê man. Một loại có hình thực chất kiếm pháp, mặc dù chưa từng phát hiện nhưng hắn vẫn là có thể cảm nhận ra.
"người kiếm tuy nhanh, nhưng lại thiếu đi hình, căn bản không phát huy ra uy lực chân chính của nhanh sát kiếm"
"vậy làm sao phát huy ra" Tô Doãn nhi vừa hồ nghĩ, vừa mong đợi đối phương có thể cho mình cái gì đó chủ ý. Nàng mặc dù đối kiềm hình không hiểu cho lắm nhưng vẫn là có thể cảm nhận qua mỗi lẫn luyện tập, nhanh sát kiếm vì tốc độ mà tức sát đối thủ không có cơ hội mảy may chống đỡ nhưng nàng lúc này phát huy ra không đến 7 thành uy lực của nó.
nếu thiếu niên này trước mắt thật có thể đêm đến nhiều điểm cho àng, đó là như thê snaof kinh hỉ đại sự.
".."Hắn không nói câu gì mà cũng lấy ra một thông phổ kiếm cầm trong tay, nhiều nhiều huy mấy chém mới nhìn Tô Doãn Nhi bộ kia mong đợi ánh mắt: "tiếp ta một kiếm"
"ừm" Nghe hắn nói, Tô Doãn Nhi tâm thần hơi cang ra, một thân Tôi Nguyên cảnh đỉnh phong lực lượng không giữ lại chút nào, toàn bộ quán trú vào trong nhanh sát kiếm.
Đối diện lúc này, Triệu Tuyết Anh chỉ dùng phổ thông nhanh sát kiêm không có cía gì linh lực, cực kì đơn giản theo Tô Doãn Nhi quỹ tích vừa hiện lúc trước mà bắt theo. Hắn kiếm như vậy nhanh, mỗi cử chỉ đều tràn ngập hình cảm giác linh hoạt thoát trần, chính diện cùng Tô Doãn nhi nhanh sat kiếm đụng vào.
Không bạo động thanh âm, không tán loạn đất đá, không cuồng phong gió thổi. Tràng người chỉ chứng kiến một đạo kiếm quang mơ hồ tàn ảnh đi qua, Tô Doãn nhi trên tay kiếm còn chưa đâm ra mảy may liền bị một thanh phổ thông mũi kiếm chỉ ngay yết hầu mình. Nàng kiều mỹ khuôn mặt có chút tái mét, một ngụm nước miếng theo xuống nhìn nhìn trước mắt thiếu niên không biết đang nghĩ gì. Mà lúc này nàng kiếm bỗng dưng xuất diện nhiều vết ngấn theo sau đó từng khúc đoản kiếm rơi xuống đát phát ra thanh âm "keng keng" báo hiệu mọi người hồi tỉnh.
"kiếm hình" Nữ tử trung niên trọng tài đang uống trà lại nhìn thấy thiếu niên đơn giản một kiếm kia bao nhiêu phun ra hết, bật dậy đứng lên chăm chú nhìn lại.
"thật sự là kiếm hình, không thể tưởng tưởng, vậy mà kiếm hình" Nữ tử trung niên trong phút chốc si mê đằm chìm trong đó hồi lâu, mơi nheo mắt rơi trên người thiế niên nói: "người làm sao làm được"
Thanh âm nàng cũng thu hút không ít ánh mắt tràng người, nhất là những tuyển thủ thua dưới tay hắn cũng là vẻ mong đợi chờ hắn thanh âm.
"không gì là không thể, bất kì một loại kiếm pháp cho dù là phổ thông kiếm kỹ vẫn là đứa trẻ vẽ ra kiếm tranh cũng đều tồn tại nó hình, mỗi người đều có tự khả năng cảm nhận mình kiếm, cái gọi là kiếm tùy tâm mà sinh, hình cũng là như vậy, chung quy nó đơn giản nhưng một kích xuất ra hình ý bảo phủ, lực lượng không phải bình thưởng người thi triển có thể làm được. Đó mới chân chính là hoàn mỹ kiếm pháp"
Hoàn mỹ kiếm pháp.
Kiếm hình bao phủ!
Nhiều người như lâm vào trong mộng, không muốn thoát khỏi cái cảm giác kia, đặc biệt Triệu Tuyết Anh vauwf mới một kiếm kia kinh thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.