Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 96:




Chương 96

“Phải phải, chỉ cần sư huynh tìm tới người đó, tuyên bố khiêu chiến với hắn, sau khi khiêu chiến thành công là có thể thay thế vị trí của người đó.” Đệ tử ngoại môn này nói.

“Vậy, ngươi có biết người này ở đâu trên Thiên Sơn Phong không?” Lâm Tiêu chỉ vào một cái tên trên bảng tinh anh rồi hỏi.

Đệ tử này nhìn vào vị trí Lâm Tiêu chỉ.

“Chu sư huynh, vị trí số 80 trên bảng tinh anh, thực lực ở mức Tụ Linh Cảnh viên mãn, tu luyện Man Ngưu Kình Luyện Thể Quyết, sức mạnh kinh khủng khiếp, nghe nói chỉ một cánh tay thôi đã có lực tương đương ba nghìn cân rồi. Vị sư huynh này, huynh, chắc không phải là muốn…”

Vị đệ tử ngoại môn nhìn Lâm Tiêu với vẻ mặt kinh ngạc.

Hình như hắn đã hiểu mục đích của vị sư huynh này rồi.

Nhưng vị sư huynh này trông lạ mặt lắm,vừa nhìn là biết không phải người trên bảng tinh anh rồi.

Lần đầu khiêu chiến đã chọn Chu sư huynh xếp hạng thứ 80, vậy cũng quá không biết tự….à…quá gấp gáp rồi.

“Lẽ nào không được sao? Không phải đã nói là khiêu chiến với người cách mình trong khoảng 20 bậc là được à?” Lâm Tiêu thắc mắc.

“Sư huynh à, khiêu chiến thì khiêu chiến được đấy, thế nhưng mà mỗi một đệ tử, trong một tháng chỉ có một cơ hội khiêu chiến thôi, nếu thất bại thì chỉ đành chờ tới tháng sau.” Đệ tử ngoại môn kia giải thích.

“Ủa? Có một cơ hội thôi ấy hả???” Lâm Tiêu đăm chiêu suy nghĩ.

Nếu mà như vậy, thế chả phải là hắn không có cơ hội đi di tích Vô Cực à.

Đi di tích Vô Cực, mỗi một tông phái chỉ có cố định mấy cái danh ngạch, người không có trong danh ngạch thì căn bản là đâu có được vào.

Chẳng lẽ tới lúc đó phải đi cướp một suất à?

“Khiêu chiến thất bại thì cơ hội khiêu chiến chỉ có một lần, nhưng nếu thành công thì có thể tiếp tục khiêu chiến.” Đệ tử ngoại môn lại bổ xung thêm một câu.

Khiến Lâm Tiêu hạn hán lời, trợn mắt với đối phương một cái.

Nói chuyện có thể nói một mạch cho xong luôn không.

“Sư đệ này, có thể dẫn ta tới chỗ người này được không.” Lâm Tiêu hỏi.

“Hả? Sư huynh, đệ tử ngoại môn như bọn đệ, bị hạn chế số lần tiến vào Thiên Sơn Phong trong một tháng, huynh vẫn phải tự đi thôi.”

Đệ tử ngoại môn kia còn chưa từ chối hết câu, Lâm Tiêu đã ném một cái túi nhỏ cho hắn.

“Nặng như này, chỗ này….là một trăm viên linh thạch hạ phẩm sao???” Đệ tử ngoại môn bắt được, mở ra xem, rồi hú hồn chim én.

Hắn ta đã lâu lắm lắm lắm rồi chưa được nhìn thấy nhiều linh thạch đến thế.

Linh thạch mà tông môn cho mỗi tháng, cộng thêm mấy khoản kiếm bên ngoài, cũng chỉ được hơn hai mươi viên.

Một túi nhỏ này đã tương đương với thu nhập nửa năm của hắn rồi.

“Hôm nay sư đệ dẫn đường cho ta, cái túi linh thạch này coi như là thù lao, thấy sao?” Lâm Tiêu điềm nhiên nói.

Lần trước ở Đan Thanh Phong luyện đan dược hơn nửa tháng trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.