Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 77:




Chương 77

Những kẻ khác đều là đám làm ăn lỗ vốn đang trong giai đoạn trưởng thành, khỏi nhắc tới cũng được.

Có thể thấy, con đường luyện đan này khó đi thế nào.

“Hề hề, ra là vậy.” Lâm Tiêu ngại ngùng cười trừ.

Luyện đan sư khó khăn hơn so với hắn nghĩ nhiều.

“Đúng rồi, Kiều trưởng lão, Đằng Nguyên Đan thuộc đơn thuốc mấy phẩm vậy ạ?” Lâm Tiêu hỏi.

“Ngũ phẩm, sao thế?” Kiều trưởng lão nói.

Ngũ phẩm?

Đơn thuốc ngũ phẩm bảo luyện đan sư thất phẩm như Kiều trưởng lão luyện chế, cũng chỉ có tỉ lệ thành đan là sáu, bảy phần.

Lâm Tiêu khẽ gật đầu.

“Vậy Kiều trưởng lão luyện chế đơn thuốc lục phẩm, thông thường có thể đảm bảo tỉ lệ thành đan là mấy phần ạ?” Lâm Tiêu lại đặt một câu hỏi.

“Đơn thuốc lục phẩm à, ba phần.” Kiều trưởng lão ở trước mặt Lâm Tiêu không dám chém gió.

Ngộ nhỡ tên nhóc này bảo ông ta luyện một lô ngay bây giờ, nếu không đạt được ba phần, há chẳng phải làm mất cái mặt già này hay sao.

“Kiều trưởng lão, vãn bối nghĩ ra một phương thức hợp tác, bên ngài đưa ra nguyên liệu và đơn thuốc lục phẩm, vãn bối sẽ tới luyện chế giúp, sau khi ra lò, vãn bối đưa cho bên ngài năm viên làm vốn, phần thừa sẽ thuộc về vãn bối.”

“Nếu may mắn, có thể luyện ra hai viên nhất khí sương đan, vậy thì mỗi người một viên.”

Lâm Tiêu nói ra dự tính nhỏ này của mình.

Lục Minh Nguyệt chớp chớp mắt, trong lòng kinh ngạc, Lâm Tiêu sư đệ thật là cái gì cũng dám nói.

Ngay khi nàng định vội vàng khuyên bảo, sư tôn đã mở lời rồi.

“Được!!! Quyết định như vậy nhé, ngươi chờ đó, bây giờ ta đi chuẩn bị một chút!”

Kiều trưởng lão nói xong, liền sốt ruột xông ra ngoài.

Hoàn toàn không cho hai người cơ hội mở miệng.

Bây giờ trong lòng Kiều trưởng lão đang rất tốt, tên nhóc này xem ra là high quá rồi.

Loại hứa hẹn này cũng dám nói ra.

Dù gì cũng là người mới. Căn bản không biết độ khó của đan dược lục phẩm, so với đan dược ngũ phẩm thì khó nhằn hơn nhiều.

Đợi đến lúc tên nhóc này thất bại vài lần, ghi nợ một lượng nguyên liệu và đan dược cực lớn, muốn hối hận cũng muộn rồi.

Cho dù lão Mục kia tới đòi người, với tài lực của tên đỗ nghèo khỉ đó, cũng không cách nào chuộc con hàng Lâm Tiêu kia ra được.

Hê hê!

Ta thật đúng là thông minh mà!

Sau khi Kiều trưởng lão đi, Lục Minh Nguyệt mới lo lắng nói: “Lâm Tiêu sư đệ, hình như đệ mắc bẫy của sư tôn rồi! Hay là, đệ mau chóng rời đi đi.”

Nói thế nào thì Lâm Tiêu cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.