Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 667:




Chương 667

Thế…thế này….thật quá kinh khủng rồi!

Đó là thần tộc Dao Trì đó.

Nghe nói thần tộc Dao Trì có đặc tính bất tử, ngươi có thể đánh bại hắn, nhưng căn bản không cách nào giết được hắn.

Mà yêu vương này lại trực tiếp gi3t chết mười mấy người của thần tộc Dao Trì, lại còn đều là cường giả Hóa Đỉnh Cảnh.

Thực lực của yêu vương này, còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của bọn họ nhiều.

Lâm Tiêu ở bên cạnh, yên tĩnh lắng nghe, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Nhưng lại xiết chặt nắm đấm, cùng với sát ý ngày càng nồng đậm ở trong ánh mắt, còn có bầu không khí áp lực vô tận.

Đều khiến người ta cảm thấy tâm trạng hắn không hề nhẹ nhàng như bề ngoài.

Trộm cướp!

Thần tộc Dao Trì các ngươi đúng là một phường trộm cướp lợi hại nhỉ!

Giỏi, giỏi, vô cùng giỏi đấy!

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Lâm Tiêu đến thế giới huyền huyễn tới nay, cảm thấy tức giận như vậy.

“Tôn…tôn thượng đại nhân! Ngay hôm qua, thần tộc Dao Trì kia lại phái người mang tới Kiếm Ma tông một tin, nói là phải chuyển lời tới ngài!” Chu Tước run rẩy nói.

“Ngươi nói đi!” Trong mắt Lâm Tiêu là sự lạnh giá đến vô tận.

“Người của thần tộc Dao Trì nói, muốn nữ nhân của tôn thượng bình an vô sự, thì ngài phải đem thánh nữ Dao Trì cùng với thánh khí tới thánh địa Dao Trì, chịu đòn nhận tội!”

Chu Tước nói xong, bịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Lâm Tiêu.

“Chu Tước có tội, xin đại nhân trách phạt!!!”

Hắn thật sự buồn khổ. Tôn thượng đại nhân dốc lòng giúp đỡ hắn như thế, nhưng hắn lại chẳng làm được việc gì cho ra hồn.

“Đứng dậy đi, ngươi có biết thánh địa Dao Trì ở đâu không?” Lâm Tiêu lạnh lùng hỏi.

Giọng nói như tới từ mười tám tầng địa ngục, lạnh buốt thấu xương.

“Được, ngươi đưa ta qua đó, ngay bây giờ!” Lâm Tiêu hờ hững nói.

Viu!!

Chu Tước không chút do dự, trực tiếp biến về nguyên hình.

Chỉ là hình thể lần này duy trì độ lớn khoảng chừng một phần mười.

Kích thước này giúp hắn có thể đạt được tốc độ tối đa.

Lâm Tiêu bước về phía trước, bước lên tấm lưng dày rộng của Chu Tước.

“Bệ hạ, cho ta vài ngày, bây giờ ta sẽ đi đón Anh Túc trở về.” Lâm Tiêu khách khí nói với quân chủ Đại Can.

“Tiểu bằng hữu đi đi, trẫm tin tưởng ngươi!” Quân chủ Đại Can nhận lời.

Vừa dứt lời, đôi cánh Chu Tước dang rộng, hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất trước mắt mọi người.

Chỉ trong nháy mắt, Chu Tước và Lâm Tiêu đã rời khỏi hoàng cung Đại Can.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.