Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 60:




Chương 60

Cảnh lão không trả lời.

Ông ta thở dài một cái thấp giọng nói: “Cái này số phận quyết, không phải chuyện ông và tôi có thể nói.”

Mục lão không thèm để ý ông ta nữa, mà lại quay đầu nói với Lâm Tiêu: “Tên tiểu tử này, thi triển Bảo Sơn Ấn của ngươi ra, không cần giấu.”

Hả? Cảnh lão sững sờ.

Bảo Sơn Ấn.

Chả nhẽ tên tiểu tử này còn tới Ẩn Công Các học công pháp?

Cái này……

Lâm Tiêu cảm thấy cuộc nói chuyện của hai lão nhân gia này đều có ý tứ riêng, trong ý lại có ý. Hắn nghe không hiểu lắm, đến lúc nghe thấy Mục lão nói hắn thi triển Bảo Sơn Ấn không cần giấu. Lúc này lòng hắn mới nảy lên một cái.

Quả nhiên, Toàn Đan cảnh cường giả vẫn là Toàn Đan cảnh cường giả. Tới cả việc này cũng bị ông ấy phát hiện.

Linh lực trong cơ thể Lâm Tiêu phát động một tầng ánh sáng xanh nhạt như bao hắn vào trong.

“Bảo Sơn Ấn tầng sáu???” Cảnh lão lại lần nữa ngạc nhiên.

Mục lão cũng sững sờ, ông ta cho rằng là tầng năm, lại không nghĩ rằng là tầng sáu. Tên nhãi này vậy mà giấu nghề.

Ta nhổ vào.

Nửa năm, tầng sáu.

Ông ta phục rồi.

Không sai.

Lúc Lâm Tiêu còn ở khảo nghiệm ngoại môn, chỉ thi triển được Bảo Sơn Ấn tầng bốn. Vậy mà trong vài tháng, hắn đã luyện lên Bảo Sơn Ấn tầng sáu.

Nhảy hai tầng, là thói quen, cũng là đi đường tắt.

Mục lão và Cảnh lão đều trầm mặc, chỉ là mỗi người một tính toán riêng. Mục lão có vẻ phấn chấn, thêm chút kích động và cao hứng. Còn Cảnh lão mặt mày nhăn nhó, bộ dạng đau khổ.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao Mục lão lại nói bất kể bỏ ra giá nào cũng phải nhận Lâm Tiêu làm đồ đệ. Nếu Lâm Tiêu không thi triển được Bảo Sơn Ấn, ông ta khẳng định cũng không thèm tranh người với lão già kia.

Nhưng bây giờ……

Thế nào mới tốt đây?

Hai người đều trầm mặc làm cho Lâm Tiêu có chút bất an.

Đây là ý gì? Hai vị đừng im lặng thế chứ.

Khoảng vài phút sau, vẫn chưa thấy bọn họ nói gì Lâm Tiêu không nhịn nổi nữa đành lên tiếng: “Hai vị tiền bối, hai vị rốt cuộc là có ý gì vậy?”

Mục lão và Cảnh lão quay qua nhìn nhau, cuối cùng Cảnh lão cũng lên tiếng: “Tiểu tử, thực lực của ngươi yếu quá, có chút chuyện muốn nói, chỉ sợ trăm hại chứ không lợi gì.”

“Nếu có hai sự lựa chọn, một là luyện kiếm để mạnh nhất, nhưng kiếm quá bén thì phải trả giá cao, thậm chí là cả tuổi thọ.”

“Hai là luyện thương, nhưng mỗi lần đột phá cảnh giới cấp sau sẽ khó hơn trăm lần cấp trước, rất có khả năng sẽ mãi chỉ ở một cấp, cả đời không tiến bộ.”

“Nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn cái nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.