Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 582:




Chương 582

Can Văn Văn sững sờ một lúc mới đưa hai tay ra, bà ta thực sự không ngờ Tiểu Cương còn chuyển thư cho mình. Trong lá thư này sẽ viết những gì?

Can Văn Văn vừa mong chờ lại vừa lo lắng, còn có chút thấp thỏm. Do dự vài phút bà ta mới nhận thư.

Lúc nhận lấy thư bà ta cảm thấy khí huyết khắp người mình như đang sôi trào, tim đập nhanh đến mấy lần. Sau khi hít vài hơi lấy lại bình tĩnh, Can Văn Văn mới bóc thư ra xem.

Đây là lá thư bà ta đã đợi từ rất lâu rồi. Bây giờ nhận được thư đã vội vã muốn xem ngay.

1 phút.

2 phút.

10 phút.

Can Văn Văn đọc lá thư hết 10 phút.

Lâm Tiêu có chút tò mò, đọc một lá thư mà cũng lâu vậy à? Một cường giả Toàn Đan cảnh, lấy linh thức quét qua một cái là đã đọc xong lá thư rồi mà.

Hơn nữa vị cô cô đứng trước mặt bây giờ hai mắt còn rơm rớm lệ.

“Tiểu Cương…….ngươi, ngươi tại sao lại nghĩ như vậy chứ…..huhuhu!!!…..lòng của ta ngươi còn không rõ sao!!……”

“Đã nhiều năm như vậy rồi, sao ngươi lại như vậy……tại sao……tại sao chứ…..”

Can Văn Văn bi thương khóc thảm thiết.

Lâm Tiêu phút chốc đần cả mặt ra. Cái quái gì vậy?

Nghe thấy Can Văn Văn vừa khóc vừa tự nói một mình, hắn hình như đoán ra vài chuyện, cũng hiểu ra một số thứ.

Hay lắm. Hoá ra nợ tình!!!

Mục lão này đúng thật là!

Rõ ràng đây là một món nợ tình cảm, mà chủ nợ có phải là Mục lão đâu, là người trước mắt này đấy chứ. Cả mặt Lâm Tiêu nhăn khó khổ não.

Nhìn Can Văn Văn đã khóc không ra tiếng, Lâm Tiêu bây giờ tiến lùi không xong. Sớm biết thế này đã bảo không quen lão Mục.

Lão Mục, ông hố ta, hố đệ tử của mình thế hả?

Đợi một lúc lâu Can Văn Văn vẫn khóc đến thảm thiết, mà trận pháp cách âm này chỉ ngăn cách âm thanh còn vẫn nhìn được phía trong. Cho nên Can Anh Túc ở ngoài chính là nhìn thấy một màn, cô cô nhà mình khóc đến thảm thê, khóc đến đau đớn.

Nàng ta dám chắc Lâm Tiêu đã làm ra việc gì đó với cô cô. Cả người nàng bắt đầu bộc phát sự khó chịu. Ngay khi nàng ta sắp sắp phá trận xông vào ôm lấy cô cô nhà mình, thì lại thấy Lâm Tiêu giơ tay ra hiệu.

Sau đó Lâm Tiêu giơ tay phải lên, cây bút tím và mảnh giấy lập tức xuất hiện.

Hử??

Can Anh Túc nhíu mày, có chút khó hiểu.

Đó chẳng phải là hai loại văn khí của Tiêu Tiêu hay sao?

Lúc này lấy ra làm gì?

Chỉ thấy Lâm Tiêu huy động chiếc bút lông tử kim, viết gì đó lên trên giấy trắng.

Sau mấy nét bút, thư đã viết xong.

Văn khí giấy trắng khẽ run lên.

Nội dung vừa mới viết, đều hiện ra trên một trang giấy cũng phát sáng tương tự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.