Chương 576
“Tạ chương địch quận, hồng đô tân phủ.”
(*Nơi đây là đô thành Nam Xương, bây giờ là tân phủ thống đốc Hồng Châu.)
“Tinh phân dực chẩn, địa tiếp hành lư.”
(*Vị trí chiếu lên trời có hai vì sao phân chia, vị trí ở trên đất nối với dãy núi Hành và núi Lư.)
“Khâm tam giang năng đới ngũ hồ, khống man kinh năng dẫn âu hoạt.”
(*Lấy ba sông làm ven, năm hồ làm vành đai, kiểm soát đất Sở, kết nối đất tổ.)
Lâm Tiêu vừa viết xong chính khí trong trời đất lại cuồn cuộn tụ hội lại. Thiên Địa Văn Cung lại lần nữa rung động.
Tất cả Nho gia như chết lặng tại chỗ, da gà da vịt nổi từ chân cho tới đầu. Bọn họ có một loại cảm giác rằng bất cứ thứ gì Lâm Tiêu viết ra đều không thể xem nhẹ được.
Chỉ là mấy câu hắn vừa viết bọn họ không hiểu. Tạ chương là ở đâu, Hồng đô là chỗ nào? Lại còn dãy núi Hành và Lư, ở vương triều Đại Can làm gì có núi này. Đại Ngụy hình như cũng không có.
Các Nho gia bị Lâm Tiêu dẫn dắt vào trong văn thơ của hắn.
Thứ Lâm Tiêu vừa viết là trong văn hoá Nho đạo ở thế giới của hắn, một bài biền văn làm rung động lòng người.
Đằng Vương các tự.
Thiên cổ biền văn, bài biền văn đầu tiên trong thiên hạ chính là nó. Lâm Tiêu chọn cách viết hoàn chỉnh bài Đằng Vương các tự.
Còn về phần địa lý, tên quốc gia không có ở đây thì có liên quan gì tới hắn. Trong thế giới huyền huyễn, phần Đông Vực này thôi cũng to hơn thế giới trước kia của hắn. Chỉ số lượng các vương triều cũng đã có tới hơn 100 vương triều.
Ai còn đi suy xét xem hắn viết về vương triều nào. Bút hạ huy hoàng làm lòng rung động là được rồi.
“ Nhân kiệt địa linh, Từ Trĩ hạ Trần Phồng chi tháp.”
(*Bậc hào kiệt là do linh khí của trời đất sinh ra, cao sĩ Từ Trĩ hạ chiếc giường treo của Trần Phồng)
“Hùng châu vụ liệt, tuấn thái tinh trì.”
(*Chốn hùng châu như sương mù giăng lối, người anh tuấn như ngôi sao phiêu bạt,)
“Vũ văn tân châu chi ý phạm, xiêm duy tạm trú.”
(*Quan thái thú Vũ Văn Quân là người của tân châu, tạm dừng xe ở chốn này.)
“Thập tuần hưu hạ, thắng hữu như vân.”
(*Mười tuần nhàn hạ, bạn tốt như mây.)
Từng câu từng câu được viết ra, cả vương triều Đại Can khẽ rung lên. Chính khí từ bốn phương tám hương tuôn ra ào ào đổ về Thiên Địa Văn cung. Chúng ngưng lại thành từng tầng bồng bềnh như mây rồi lại ào ào đổ vào cơ thể Lâm Tiêu.
Khoảnh khắc này toàn bộ người có mặt lại bắt đầu nhao nhao lên. Thiên cổ, lại một bài thiên cổ nữa thu hút Nho đạo. Lần này không phải là thơ, câu hay từ, mà là một bài văn.
Bài văn đạt đến mức thiên cổ thu hút được Nho đạo, đây đúng là vượt ra quy luật thơ ca bình thường.
Đây…..đây….Cả người lão Đằng chết lặng. Nếu có là ông ta đi chăng nữa, muốn thu hút được Nho đạo cũng phải trải qua quá trình tu luyện lâu dài. Vậy mà tiểu hữu này cứ hạ bút là thành thơ văn thiên cổ. Đúng là chuyện không dám tin.
“Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thuỷ cộng trường thiên nhất sắc.”
(* Ráng chiều rơi xuống cùng con cò cô đơn, làn nước sông thu dưới bầu trời đơn sắc.)