Chương 567
Ở một góc của đám đông, có một nữ nhân trung niên xinh đẹp và quyến rũ nhìn thiên cổ tuyệt cú trên bầu trời và bật khóc như mưa, làm thế nào cũng không thể ngừng lại được.
…
Ở phía khác, khi Lâm Tiêu cảm thấy lực lượng Nho đạo trong cơ thể mình tăng lên nhanh chóng, trong thâm tầm vô cùng ngưỡng mộ Nho đạo của quê hương.
Càng hiểu Nho đạo, hắn càng cảm thấy không có đáy.
Cùng lúc đó, vì tài năng và chính ý mãnh mẽ tràn vào, lúc này cảm xúc của hắn dâng trào, một loại thôi muốn bùng nổ không thể kìm nén được.
Nếu đã không thể kìm nén thì tại sao phải kìm nén! Vậy thì để cơn bão đến dữ dội hơn!
Lâm Tiêu nhắm mắt lại và buông bỏ mọi ràng buộc trên cơ thể.
Những tài khí và chính khí khổng lồ dường như đã tìm thấy một lối phát tiết và bắt đầu đổ dồn vào một cách mạnh mẽ. Đây không còn là thăng cấp thông thường nữa.
“Hả?! Lâm Tiêu, Lâm Tiêu đang làm gì vậy?”
“Hình như hắn đang muốn hấp thu hết tất cả tài khí và chính chí mà thiên địa dị tượng thu hút tới.”
“Nhưng Nho Đạo Ý Cảnh của hắn không thể dung nạp nhiều tài khí và chính khí như vậy!”
“Đúng vậy, hắn làm như vậy, cuối cùng chẳng những không thể tăng lực lượng, ngược lại sẽ làm sụp đổ Nho Đạo Ý Cảnh.”
“Đầu cơ trục lợi, Lâm Tiêu này quá hấp tấ, muốn đi đường tắt.”
“Đệ nhất bảng Chân Long, hắn là võ đạo thiên tài, nhưng hắn xem thường Nho đạo rồi!”
Một số nho gia đã vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ và chế giễu.
Trong mắt những người này, thành tích của Lâm Tiêu hôm nay đã tương đối nghịch thiên rồi. Nhưng Lâm Tiêu này không những không hài lòng mà còn tham lam và muốn giành lấy lực lượng không thuộc về mình.
Điều này chính là là tự sát. Ngay cả Đằng lão cũng nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt khó hiểu.
Ông ta muốn khuyên can nhưng lại sợ làm phiền đối phương.
Tiểu hữu này sao vậy?
Về lý mà nói để thiên kiêu yêu nghiệt như tiểu hữu này sẽ không nóng nảy như vậy mới phải.
Lẽ nào hắn thực sự coi thường Nho đạo ư?
Đằng lão cảm thấy rất kỳ lạ.
Xung quanh càng ngày càng có nhiều người vây xem.
Lúc này, một người đàn ông trung niên sau một hồi do dự thì đi tới bên cạnh Đằng lão.
Vẻ mặt ông ta khó hiểu hỏi: “Đằng lão, thiếu niên này là…?”
Đằng lão liếc ông ta một cái.
Người này là Tương Khách Khanh của hoàng thất Đại Can, một cường giả võ đạo có tu vi đã đạt đến Hoá Đỉnh sơ kỳ.
“Tiểu hữu này tên là Lâm Tiêu, đệ nhất bảng Chân Long, thiên tài võ đạo nghịch thiên, không ngờ thiên phú Nho đạo của hắn cũng không kém võ đạo.” Đằng lão thuận miệng giải thích.
Đồng tử của Tương Khách Khanh co rút dữ dội, vô cùng kinh hoàng.
“Hắn là Lâm Tiêu? Thiên phú Nho đạo không kém thiên phú võ đạo ư? Làm sao có thể!” Tương Khách Khanh không thể tin nổi nói.