Chương 494
“Cho ngươi cơ hội cuối cùng, cống khí vận trên người ngươi ra đây.”
“Nếu để bọn ta cưỡng chế thì kết cục sẽ thảm đấy.”
Sáu người mỗi người một câu, nhiệm vụ của bọn họ là bắt được Lâm Tiêu chứ không phải giết hắn. Cho nên mới càng khó ra tay.
Trong mắt Lâm Tiêu chả có tí gì là để ý, mặc dù thứ uy áp hắn đang phải chịu trên cơ thể lúc này, là thứ mạnh nhất từ lúc hắn đến thế giới huyền huyễn này.
“Có bản lĩnh gì thì thể hiện hết đi. Nếu không ta sợ các ngươi chả có lần sau nữa đâu.” Lâm Tiêu lạnh giọng.
“Không tự biết mình, vậy đừng trách bọn ta. Lục Mang Tinh Trận, sát!” sáu người hét lên.
Tiếp đó bọn họ dồn sức thành một chiêu đánh về phía Lâm Tiêu. Lâm Tiêu thấy thế không những lùi lại mà hắn còn xông lên. Xông thẳng về phía đòn đánh mang sức mạnh khổng lồ này.
Hả?
Tên này muốn tìm đường chết hả? Thánh nữ và cả 6 cường giả đều kinh ngạc.
Lúc hai bên chạm vào nhau thì chỉ thấy trên người Lâm Tiêu phát ra một luồng ánh sáng vàng, sau đó lại thêm một bộ giáp đỏ như máu từ đâu xuất hiện.
Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên.
Sáu cường giả Hoá Đỉnh cảnh còn chưa kịp phản ứng đã thấy một huyết ảnh xuất hiện hai bên người của bọn họ. Trên tay huyết ảnh này đang giơ kiếm.
Một kiếm này hàm chưa kiếm ý, ý cảnh Hoang Chi, ý cảnh Hoả.
Ầm ầm ầm! Mặt đất không ngừng rung chuyển.
Chỉ thấy có hai cường giả Hoá Đỉnh cảnh kêu thảm một tiếng rồi vèo cái bay ra ngoài. Lần nữa toàn thân trọng thương.
“Không, không thể nào!”
“Sau hắn có thể chặn được một kích Lục Mang Tinh Trận này được!”
“Hắn, hắn hình như không có chặn lại……”
Sau khi bốn người còn lại hết ngỡ ngàng thì mới nhìn rõ được, Lâm Tiêu không có chặn lại công kích của bọn họ.
Lúc này nửa bên người của Lâm Tiêu đã bị đánh thủng một lỗ lớnm còn nhìn thấy cả xương cốt phía bên trong.
Cái gì!
Mặc dù nhìn tình hình vết thương của hắn nghiêm trọng hơn hai người vừa bị đánh bay ra ngoài rất nhiều. Nhưng bọn họ vẫn thấy vô cùng ngạc nhiên và phẫn nộ.
Lúc nãy bị Lâm Tiêu đánh một kích, đặc tính huyết mạch của bọn bọn đã bị tiêu hao hơn một nửa. Nếu lại bị trọng thương thêm lần nữa, thì trong một thời gian ngắn khó lòng mà hồi phục được ngày. Muốn dùng lại đặc tính này thì phải tu luyện lại lần nữa mới được.
“Không thể không nói, thần tộc Dao Trì các ngươi là kẻ mạnh nhất từ trước tới giờ ta đánh cùng, khụ khụ……” Lâm Tiêu căn bản chả thèm để ý vết thương của mình, cười lạnh nói.
“Ngươi, đắc ý cái gì chứ. Một chiêu lúc nãy chắc là chút sức lực cuối cùng của ngươi rồi, bây giờ, ngươi nhìn bản thân……” Người dẫn đầu nhóm sáu cường giả còn chưa nói xong đã bị Lâm Tiêu chặn lại.
“Ai nói chỉ có mình thần tộc các ngươi mới hồi phục nhanh.” Trong mắt Lâm Tiêu loé lên ánh sáng quái dị.
Chỉ trong chốc lát vết thương trên người hắn đã hồi phúc nhanh tới mức mắt thường có thể nhìn thấy được. Có khi còn chưa hết một nhịp thở, lỗ thủng trên người đã láng mịn lại như cũ.