Chương 488
Hai bóng người áo đen bị sức ép của không gian nghiền thành tro bụi.
“Đây đã là nhóm sát thủ thứ mấy rồi vậy?” Can Anh Túc bĩu môi, giống như vừa rồi chỉ là mấy con kiến bị giết chết.
“Nhóm thứ tư, dai như đỉa đói!” Lâm Tiêu bất đắc dĩ nói.
“Nhóm thăm dò thứ tư rồi, vậy thì chính chủ cũng sắp xuất hiện rồi.” Can Anh Túc cười nói.
“Sao ngươi biết???” Lâm Tiêu tò mò hỏi tiểu cô nương.
“Hì hì, người ta làm sát thủ cũng mấy năm rồi đó nha! ~~” Can Anh Túc nở nụ cười xinh đẹp, nói.
Nghe thấy Can Anh Túc nói thế Lâm Tiêu cũng sững sờ một lúc. Suýt chút nữa là quên tiểu nha đầu đứng bên cạnh cũng là một kẻ giết người không ghê tay.
Trông vài ngày thôi mà hai người đã trải qua 4 lần bị phục kích. Sát thủ đều là bán bộ Hoá Đỉnh cảnh, kẻ trước còn chưa xong kẻ sau đã tới. Cộng lại cũng phải hơn mười tên.
Lúc đầu Lâm Tiêu và Can Anh Túc ngồi phi thuyền, sau đợt tập kích đầu tiên thì trận pháp của phi thuyền bị phá huỷ không cách nào sử dụng được.
Lâm Tiêu có thể sửa được nhưng vẫn cất phi thuyền vào nhẫn trữ vật. Lần này chỉ bị ‘trầy xước’ nhẹ, nhỡ lần sau cả phi thuyền cũng bị hủy luôn thì sao.
Thế thì lỗ là cái chắc.
Cho nên hai người mới tự bay về, chỉ hơi chậm chút thôi nhưng mà an toàn.
Các đợt tấn công sau này đều là Lâm Tiêu cảm nhận được sát khí thì lập tức ra tay. Trước khi đối phương kịp lộ diện hắn đã giải quyết xong rồi.
Hắn cũng thử giữ hai tên sống sót nhưng bọn chúng thấy tình hình bị bắt, trực tiếp cắn thuốc độc giấu trong răng tự tử.
Tử sĩ? Lâm Tiêu cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Tiểu nha đầu, người có biết mấy tên sát thủ này không? Hoặc là nói biết chúng từ tổ chức nào không?” Lâm Tiêu hỏi.
Hỏi người đồng hành với mình chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Danh tiếng của hắn bây giờ đã bay xa, khẳng định có người ngứa mắt hắn. Kẻ muốn giết hắn bây giờ chắc đếm không xuể nữa rồi. Nhưng phái sát thủ ở cảnh giới bán bộ Hoá Đỉnh cảnh tới giết hắn thì Lâm Tiêu vẫn chưa nghĩ ra là ai.
“Ta không nhận ra!” Can Anh Túc tiếp tục lắc đầu.
Lâm Tiêu trợn trắng mắt nhìn đối phương như muốn nói vậy nuôi ngươi có tác dụng gì nữa.
“Nhưng mà……” Can Anh Túc do dự một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng mà, chắc không phải thế lực của Đông Vực.”
Lâm Tiêu cau mày, không phải thể lực ở Đông Vực? Chả nhẽ hắn còn ảnh hưởng tới cả khu vực khác à?
“Mấy tử sĩ này, để bồi dưỡng ra không phải chuyện đơn giản.”
“Rất nhiều thế lực lớn ở Đông Vực cũng âm thầm nuôi dưỡng, nhưng còn chưa đạt được tới cảnh giới bán bộ Hoá Đỉnh cảnh.” Can Anh Túc dám khẳng định như vậy.
Lâm Tiêu gật đầu, sau đó lại trầm tư suy nghĩ.
Hai người vẫn tiếp tục hành trình, cũng không có ý định đổi đường.
Một đứa điên đi với một yêu nữ. Còn sợ ai nữa?