Chương 421
Nhưng lôi kiếp không hài lòng.
Một cảm giác áp bức khó tả dần dần hình thành từ trong kiếp vân như thể có cái gì đó khủng khiếp đang được hình thành.
“Gầm!!!” Một tiếng gầm mang đầy tính áp chế khiến tất cả mọi người run lên.
Đây là… rồng gầm!
Chỉ nhìn thấy một long trảo màu tím khổng lồ nhô ra từ những đám mây, xé toạc hư không.
“Vẫn còn có lôi kiếp, nhiều như vậy sao.”
“Rồng?! Lôi kiếp biến thành rồng sao?”
“Vừa rồi chỉ là một con lôi thú bây giờ lại biến thành lôi long rồi sao?”
“Chỉ riêng một trảo này đã tương đương với kích thước của lôi thú kia, quá khoa trương rồi.”
“Loại áp chế này, lôi thú kia căn bản không thể nào sánh được, ngay cả mười con cũng không sánh được.”
Sau khi long trảo nhô ra, lôi vân dần dần không thể chứa đựng sự tồn tại của thứ này nữa và một con cự vật khổng lồ xuất hiện.
Sừng hươu, miệng cá sấu, tai voi, chân phượng, dưới miệng còn có ria, phun mây nhả sấm…
Đây không phải rồng thì là gì!
Cảm giác áp bức kinh hoàng, choáng ngợp đó có lẽ chính là long uy.
Tất cả mọi người sững sờ, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, toàn thân run rẩy, ngay cả thánh chủ Thái Tuế cũng không ngoại lệ.
Nếu như lúc bản thân ở Toàn Đan Hoá Đỉnh mà gặp phải thứ kinh khủng như vậy thì chắc chắn không có bản thân của hiện tại rồi.
Dưới kiếp vân, nhìn thấy cảnh tượng chấn động này, sắc mặt Lâm Tiêu cũng thay đổi, lông mày nhíu chặt lại.
Gây chuyện sao? !
Uy lực của lôi long này này hơi khoa trương rồi.
Vừa rồi hắn tiếp được một đòn của lôi thú, nhìn có vẻ dễ dàng tự tại nhưng sự khó khăn, nguy hiểm trong đó, e rằng chỉ có bản thân hắn biết.
Hơn nữa lực uy hiếp của lôi lông này vượt xa lôi thú, không thể so sánh được.
Đạo lôi kiếp thứ bốn mươi chín.
Sau đây sẽ xảy ra chuyện gì? !
Lâm Tiêu rất tò mò.
Lần này, hắn không nghĩ quá nhiều, cũng không lo lắng quá nhiều.
Hắn lật tay phải lên, lấy Xích Viên Linh Kiếm ra khỏi chiếc nhẫn lưu trữ.
“Chủ nhân, ta thật sự không nói nhiều nữa, ngươi có thể cứ để ta ở bên ngoài được không, trong nhẫn trữ vật không có không gian, nguyên tố lủa ta cũng… hỏng rồi!!! Lôi kiếp hoá rồng !!”
Nguyên tố lửa vừa ra là không ngừng nói, nhưng nói được nửa câu liền sững sờ.
“Sao vậy? Có giải quyết được không?” Lâm Tiêu nhìn thấy đối phương vừa nhận ra lôi long, vội vàng hỏi.
Trong lòng không khỏi cảm thán, nhà có nhất lão giống như có bảo bối.
Không biết nguyên tố lửa này đã sống bao nhiêu năm cũng có thể coi là lão gia hỏa thực thụ rồi.
“Chủ ngân, ngươi có thể vứt chữ “ được không” cuối cùng đi không.”