Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 396:




Chương 396

Tuy rằng lão Mạnh vì khinh địch nên mới trúng chiêu, nhưng trong tình huống bất ngờ, không kịp trở tay đó, nếu ba người bọn họ không ra tay giúp đỡ, nếu không có thiếu niên thần bí kia xuất hiện bảo yêu nữ dừng tay.

Chỉ có lão Mạnh với yêu nữ kia đối chiến. Hậu quả khó mà tưởng tượng được.

“Tiểu cô nương, ngươi đúng là gặp ai cũng dám đánh, nếu như ta không xuất hiện kịp thời, ngươi cảm thấy ngươi có thể lấy một địch bốn sao? Đánh với bốn cường giả Hóa Đỉnh sao?” Lâm Tiêu cạn lời, hỏi.

Cảnh tượng này, Lâm Tiêu thấy hơi quen quen.

Ban đầu khi vừa từ bí cảnh Vô Cực ra, chẳng phải cũng như vậy sao?

Chỉ là khi đó, tiểu cô nương này đứng chắn trước người hắn, đối thủ là một cường giả bán Hóa Đỉnh.

Bây giờ đổi lại là hắn đứng chắn trước người tiểu cô nương, đối phương là ba cường giả Hóa Đỉnh cảnh.

Đây chính là nhân quả hay sao?

“Hihihi, Tiêu Tiêu, chẳng phải ngươi đã ra rồi hay sao?” Can Anh Túc vô tâm vô tư, cười hì hì đáp, sau đó tiếp tục nói: “Hơn nữa, là bọn họ ép ta quá đáng, mà ta cũng có tự tin tóm được hai tên trong đó, chỉ là xem xem kẻ nào xui xẻo thôi!”

Ba cường giả Hóa Đỉnh kia nghe vậy, ánh mắt run rẩy, trong lòng càng thêm bất ngờ.

Không hiểu sao, bọn họ có cảm giác, lời này là thật.

“Được rồi, chuyện mạo hiểm như vậy, sau này bớt bớt lại giùm cái.” Lâm Tiêu lườm nàng ta một cái rồi nói.

Xem ra khi nào có thời gian phải tới vương triều Đại Can một chuyến rồi, tính cuồng giết chóc này của tiểu cô nương là một loại bệnh, cần phải trị.

Hắn có thể cảm nhận được sự ràng buộc giữa hai người càng ngày càng sâu. Hắn không đi tìm nhân quả, nhân quả sẽ tự tìm đến hắn.

Tiếp đó, Lâm Tiêu nhìn ba vị cường giả Hóa Đỉnh, mở miệng nói: “Ba vị, chúng ta có tiếp tục nữa không, vừa khéo, đúng lúc ta cũng đang muốn tìm người luyện tập một chút.”

Trường kiếm Xích Viêm trong tay hắn khẽ vung lên.

Không gian xung quanh đều có chút run rẩy, co rút.

Cơ duyên mà nguyên tố lửa kia mang tới, còn phong phú hơn so với tưởng tượng của hắn.

Chí ít, cũng mạnh hơn gốc tiên thảo kia nhiều nhiều lần.

Chưa nói đến việc tu vi bản thân thăng cấp, chỉ với linh kiếm thuộc tính lửa trong tay này thôi cũng đã là một niềm vui bất ngờ rồi.

Không ngờ, nguyên tố lửa kia còn là chuyên gia luyện chế nữa. Trước kia, linh kiếm này cũng chỉ là một linh kiếm thượng phẩm bình thường.

Nhưng bây giờ sau khi cải tạo, cho dù không so được với đạo khí bản mệnh kia của hắn, thì cũng không kém bao nhiêu.

Hơn nữa, bên trong thanh kiếm này còn chứa một nguyên tố lửa nữa đó. Kiếm mà có linh, thì không hề tầm thường rồi!

Ý chí chiến đấu trên người Lâm Tiêu tăng vọt, ánh mắt lóe sáng nhìn ba người trước mặt.

Một vị cường giả Hóa Đỉnh cảnh, hắn chê ít.

Mà ba người thì hắn phải cố hết sức mà thử liều một phen thôi.

Hắn cũng muốn biết giới hạn sức chiến đấu của bản thân hiện tại đã đạt tới mức độ nào rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.