Chương 390
Vẫn chả có người nào rời đi, không có ai quan tâm tới lời uy hiếp này. Cơ duyên đang ở ngay trước mắt, bọn họ phải lấy được cơ duyên thì mới đi được.
3 giây trôi qua.
Xoẹt!
Thân ảnh của nữ nhân hồng y biến mất ở đỉnh Hoả Sơn.
“A!!!” một tiếng kêu thảm vang lên.
A! A!…….
Tiếp theo là tiếng hét thứ 2, thứ 3, thứ 4…….
Ở núi Hỏa Sơn trong phạm vi 200m đều bị một màn sương đỏ máu bao quanh. Những tiếng hét cứ thi nhau vang lên rồi đột ngột dừng lại.
Giống như bọn họ đang hét dở thì bị người ta bóp nát yết hầu vậy.
“Hả? sao vậy? này, sự sống của cả một đoàn người biến mất”
“Chuyện gì vậy?”
“Ta, ta nhìn thấy rồi, thật đáng sợ. Nữ nhân kia giết tất, từng người một bị xé xác.”
“Không hay rồi, nàng ta, nàng ta đang lao tới chỗ chúng ta. A!……”
Lần này cả một ngọn núi Hoả Sơn kêu gào thảm thiết, màn sương máu càng dày hơn. Sau vài tiếng kêu thảm, thì có vẻ lần này khác lần trước, tiếng kêu ngắn hơn, thời gian tiếng kêu phát ra cũng được rút ngắn lại.
Chỉ trong chốc lát những tiểu đội xung quanh đó bắt đầu hoảng loạn. Bọn họ bây giờ mới nhận thức được rằng lời cảnh cáo của nữ nhân này là thật.
Nàng ta có sức mạnh tới vậy, những đội ngũ bị nàng ta giết lúc nãy, có người cũng thuộc Toàn Đan cảnh hậu kỳ.
Mà người dẫn đầu đoàn có là Toàn Đan cảnh viên mãn sợ rằng cũng không phải đối thủ của nàng ta. Nữ nhân này, rốt cuộc là ai?
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Thực lực thật sự của nàng ta rốt cuộc có thể mạnh tới đâu?
Chạy! chỗ này không thể ở được lâu!
Cho nên các tiểu đội nhỏ bây giờ đã không còn muốn tiếp tục ở đây đoạt bảo vật nữa. Bảo vật quan trọng nhưng mạng còn quan trọng hơn.
Bọn họ muốn chạy nhưng người khác có để họ chạy hay không. Nữ nhân hồng y tăng tốc hộ, tiếng thét lại vang vọng không ngớt.
“Chúng ta, chúng ta bỏ cuộc, tại sao ngươi không bỏ…..A!!”
“Con yêu nữ chết tiệt này, ta liều ……A!”
Mười mấy giây trôi qua, không cần biết là người muốn chạy hay người muốn đánh lại, tất cả đều phải nằm lại. Không có một ai là đối thủ của nữ nhân hồng y này.
Thậm chí bọn họ còn chưa nhìn rõ dung mạo của nàng ta đã phải nộp mạng rồi. Lúc này xung quanh núi yên tĩnh tới lạ kỳ. Thân ảnh màu đỏ lại lần nữa đứng trên Hỏa Sơn.
“Lâm Tiêu, ta cảm nhận được rồi, ngươi ở dưới đó, ngươi chưa chết, tại sao không đi lên? Bị trói buộc à?”
Nàng đứng trong chốc lát rồi lao xuống. Những nàng còn chưa xuống được bao xa thì bị một dòng dung nham nóng rực chặn lại.
Kể cả màn sương máu cũng không thể che chắn hoàn toàn cho nàng, chỉ có thể cố gắng giúp nàng không bị bỏng. Bước chân của nàng ta có chút khó khăn, trong mắt Can Anh Túc đã hiện lên vài phần vội vã.