Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 361:




Chương 361

“Hừ, Hàn Thiên Ngạo thật là quá đáng!”

“Quá đáng? Cơ duyên chỉ đến với người có chuẩn bị, các ngươi thấy Khương sư huynh đã mất hết tu vi xứng đáng làm thánh tử hơn là Hàn sư huynh sao?”

Mọi người thì luôn đồng tình với kẻ yếu, cho nên đại bộ phận đệ tử của thánh địa vẫn đứng về phe Khương Lãng. Bọn họ từ lâu đã biết Hàn Thiên Ngạo sẽ đuổi theo Khương Lãng để cướp cơ duyên.

Mặc dù lý do rất hợp lý nhưng nói về tình người thì thật bất nhân. Lần này vào bí cảnh Tử Vân không chỉ có mình thế lực Thái Tuế thánh địa, ngoài ra còn ba thế lực lớn khác và một vài môn phái nhỏ.

Đường đường là người được dự đoán nắm chức thánh tử của Thái Tuế thánh địa, không đi cướp của người ngoài mà lại cướp của chính người trong thánh địa. Hơn nữa trước khi tới đây Khương Lãng cũng đã bị mất hết tu vi.

Ở chỗ linh suối sau khi mấy đệ tử nhìn thấy Khương Lãng được cứu ra nhưng trên người đầy vết thương, trong lòng bắt đầu oán hận tên Hàn Thiên Ngạo ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn cướp cơ duyên tự mình luyện hóa.

Vì chuyện này mà bọn họ không còn cổ vũ và yêu mến Hàn Thiên Ngạo nữa. Nhưng từ đầu tới cuối bọn họ không hề nghĩ đến, kể cả cường giả Hoá Đỉnh cảnh cũng như vậy.

Nếu so sánh phẩm hạnh của Hàn Thiên Ngạo thì không thể bằng Khương Lãng. Bây giờ mà nói Hàn Thiên Ngạo xảy ra chuyện bọn họ chắc không dám tin.

Những người vào bí cảnh lần này, không ai có khả năng gây ra uy hiếp với Hàn Thiên Ngạo. Trừ khi Hàn Thiên Ngạo cực kỳ đen đủi gặp phải một thứ nào đó đáng sợ trong bí cảnh này. Nếu không chả có gì có thể lấy mạng hắn được.

Vì không thấy hình bóng của Hàn Thiên Ngạo đâu nên sự chú ý của mọi người lại đổ dồn về phía người thanh niên bí ẩn kia, lòng tò mò của bọn họ lại tăng lên.

Chàng thanh niên này là ai?

Thực lực phi phàm như vậy, kỹ năng luyện đan cũng vô cùng cao siêu. Bây giờ nhìn lại thì thấy quan hệ còn vô cùng thân thiết đối với Khương sư huynh.

“Đây rồi đây rồi, cơ duyên của Huyền Kiếm Môn tới rồi!” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn hét lên vui sướng.

Câu này thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người, mọi người chỉ thấy màn nước trước mặt phóng to ra, từng hình ảnh ở trên vô cùng rõ nét.

Hoá ra một đệ tử khác của Huyền Kiếm Môn tìm thấy một loài cây quý trong vũng bùn lầy phủ đầy sương.

Hơn nữa hắn chỉ cách bảo vật này khoảng 100m, đệ tử này vô cùng thận trọng, hắn không quên dò xét tình hình xung quanh .

Theo lẽ thông thường xung quanh mấy bảo vật chắc chắn có yêu thú thủ hộ, xem ra vị đệ tử này vô cùng hiểu điều này.

“Quả Đoạn Lôi, vậy mà ở đây có một câu quả Đoạn Lôi nghìn năm.”

“Người này may mắn thật, lúc đột phá Hoá Đỉnh cảnh nếu có quả Đoạn Lôi thì sức mạnh sẽ tăng gấp bội, hơn nữa còn có cơ hội có được lôi hoá thể.”

“Cái gì? Thế gian này mà cũng có vật như vậy, có thể lợi dụng được cả lôi điện?”

“Lần trước vào Tử Vân bí cảnh, đệ tử Huyền Kiếm Môn cũng đại thắng, xem ra lần này cũng thu hoạch được nhiều.”

“Đương nhiên, kia là, kia là! Đó chính là sư huynh thủ tịch Phiêu Miểu Phong, đúng là vô cùng may mắn.”

Các đệ tử khác đều ngưỡng mộ theo dõi vị đệ tử này, kể cả hắn có không dùng quả Đoạn Lôi, bán ở chỗ giao dịch hàng trong tông môn cũng phải kiếm được một khoảng to.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.