Chương 358
Hàn Thiên Ngạo trong lòng cả kinh, một cảm giác tràn ngập nguy cơ ập tới.
Nhưng Lâm Tiêu căn bản không cho hắn thời gian chuẩn bị. Thân hình hắn nhoáng một cái, cả người liền mất đi ý thức, từ giữa không trung rơi xuống.
Lâm Tiêu mỉm cười rồi xông tới. Chiêu này thật đúng là hiệu quả.
Người bình thường căn bản không có thủ đoạn nào để phòng ngự đòn tấn công vào linh hồn.
Cho dù là đưa cho Hàn Thiên Ngạo này một cơ hội nữa, thì hắn trăm phần trăm là cũng đỡ không nổi.
Lâm Tiêu rút linh kiếm ra, triển khai toàn bộ kiếm ý.
Xoẹt!!
Một luồng kiếm quang kiếm ý cuộn lên, ầm ầm xoắn vỡ hư không, dốc toàn lực chém lên người Hàn Thiên Ngạo.
Đối mặt với một thánh tử dự bị của thánh địa, hắn không hề có một xíu ý nghĩ nương tay nào.
Uỳnh uỳnh uỳnh!!
Tất cả những nơi kiếm quang đi qua, cây cỏ đều bốc cháy, núi đá thì nứt vỡ.
Coong!
Kiếm quang của Lâm Tiêu đã đánh vỡ các lớp phòng ngự, linh khí, khôi giáp,…. của Hàn Thiên Ngạo.
“A!!!” Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Hàn Thiên Ngạo không cách nào tránh được, máu tươi phun ra tứ phía, lồng ng.ực đã bị kiếm quang đâm xuyên qua.
Toàn Đan tức khắc bị kiếm quang vặn nát. Cả người chỉ còn lại chút hơi thở.
Lâm Tiêu không lập tức lấy mạng đối phương, mà vươn tay ra móc một cái, hút nhẫn trữ vật trên tay đối phương lại.
“Khương huynh, kẻ này huynh tới xử lí nhé?” Lâm Tiêu lùi về sau một bước, đứng sang một bên.
Khương Lãng đứng cách đó không xa chỉ cảm thấy da đầu căng ra, một luồng khí lạnh trực tiếp xông vào đầu. Cảnh tượng này hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Nhanh.
Thật sự nhanh.
Lâm huynh này quá là nhanh!
Tới giờ hắn vẫn không thể lí giải chuyện gì vừa xảy ra nữa. Tại sao Hàn Thiên Ngạo lại dễ dàng bị đánh bại như vậy, hoặc có thể nói là bị gi3t ch3t cũng không ngoa.
Hắn cũng đã nhìn ra được, đây là Lâm huynh cố ý chừa lại cho đối phương một hơi thở, chính là để giao người lại cho hắn.
Thế này…thế này….
Lâm huynh thật là có lòng. Món nợ ân tình hôm nay quá lớn rồi.
“Lâm huynh, ơn cứu mạng lần trước Khương mỗ còn chưa báo đáp, lần này, Khương mỗ càng không biết phải cảm ơn như thế nào nữa. Đa tạ….Khương mỗ giải quyết kẻ này trước rồi tính.” Khương Lãng nhìn Lâm Tiêu, chân thành nói lời cảm ơn.
“Không sao, Khương huynh cứ giải quyết việc trước đi.” Lâm Tiêu mỉm cười đáp.
Khương Lãng nặng nề gật đầu, sau đó bước đến bên cạnh Hàn Thiên Ngạo.