Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 330:




Chương 330

Chỉ có một số ít người có thể nhìn rõ một chút tàn ảnh.

Can Anh Túc ở phía sau Lâm Tiêu, ánh mắt lóe sáng.

Ánh mắt nhìn Lâm Tiêu càng thêm dịu dàng.

“Vậy thì bắt đầu từ ngươi đi, giao lì xì hoặc lễ vật lên đây, buổi tối Kiếm Ma tông ta nhất định sẽ chiêu đãi các vị ăn ngon uống say!” Lâm Tiêu chỉ đại vào một người, mỉm cười nói.

“Ngươi, ta…ta đưa, ta đưa!!” Người bị chỉ vào kia sắc mặt chuyển từ đen sang tím, từ tím sang trắng.

Chỉ là do dự một giây, rồi cũng phục tùng.

Hắn cũng là tu vi Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, thực lực có thể so với người vừa bị cắt ngón tay kia cao hơn một chút.

Nhưng cũng vô dụng.

Đối mặt với thiếu niên như ma đầu kia, hắn chẳng có chút tự tin nào.

“Ta, ta giao nộp linh thạch được không?” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được, mười viên linh thạch cực phẩm, đương nhiên, ngươi muốn đưa nhiều hơn thì ta cũng không ngại.” Lâm Tiêu cười nhạt đáp.

“Mười viên?? Linh thạch cực phẩm?? Sao ngươi không đi ăn cướp đi!!” Cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ này buột miệng gào lên.

Mười viên linh thạch cực phẩm, chính là một nghìn vạn viên linh thạch hạ phẩm.

Đây không phải là một khoản nhỏ đâu.

“Ô! Chê nhiều à! Vậy ngươi nộp mười lăm viên linh thạch cực phẩm đi.” Lâm Tiêu chậm rãi nói.

“Hả??? Có phải là ngươi quá…Á aaaaaa!!!!” người này còn chưa nói xong, liền hét lên thảm thiết.

Bởi vì ngón tay đeo nhẫn trữ vật của hắn đã bị cắt xuống.

Lần này, vẫn không ai nhìn rõ tốc độ của Lâm Tiêu.

Hoang mang!

Phần lớn bọn họ đều hoảng sợ rồi.

Tính cách của Lâm Tiêu này thật quá là sớm nắng chiều mưa, một lời không vừa ý là động thủ.

Ngay cả cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ cũng không có chút năng lực phản kháng nào trong tay hắn.

Vậy những người có tu vi kém hơn một chút thì sao.

“Ta đưa, ta đưa!!”

“Ta cũng nộp!”

“Mười viên linh thạch cực phẩm đúng không, ta đưa.”

“Sau khi nộp lên, có phải là ta có thể đi rồi không.”

Giết gà dọa khỉ, hiệu quả thực sự rất tốt. Hơn nữa, giết hai con gà kia, không ít kẻ thấy vậy liền bắt đầu chủ động giao nộp linh thạch ra rồi.

Lâm Tiêu không động đậy, mà ném cho Can Anh Túc một ánh mắt, truyền âm nói.

“Tiểu cô nương, ngươi đi thu linh thạch giúp ta đi.”

Can Anh Túc nhướng mày, lườm hắn một cái, cũng truyền âm lại: “Dựa vào cái gì chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.