Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 317:




Chương 317

(Danh sách dự tuyển tham gia bảng Chân Long, người thứ hai, Can Anh Túc, người hoàng thất của vương triều Đại Can, tu vi: Toàn Đan Cảnh trung kỳ, chiến tích dự tuyển: Giết một yêu thú Hóa Đỉnh Cảnh sơ kỳ!)

Lâm Tiêu lúc này vừa đúng lúc tỉnh lại.

Trong thời gian ba ngày, hắn cuối cùng cũng hoàn toàn khôi phục khỏi trạng thái suy yếu.

Hơn nữa, còn có đột phá nho nhỏ. Hắn bây giờ, chỉ còn cách Toàn Đan Cảnh một bước nhỏ xíu nữa thôi.

Nếu hắn muốn, hắn có thể lập tức bắt đầu kết đan, đột phá.

Nhưng Lâm Tiêu đang đợi, hắn đang đợi một thời cơ.

Mà thời cơ này, sẽ xuất hiện rất nhanh thôi.

Địa mạch hóa rồng, ngày hóa rồng, hắn sẽ chuẩn bị đoạt đi vận khí Kim Long Chi Lực, trợ giúp bản thân kết đan.

Hơn nữa, Lâm Tiêu có thể cảm nhận được.

Ở gần Kiếm Ma tông lúc này, đã có biết bao nhiêu con chó đang ẩn nấp.

Hắn đang đợi.

Đám chó kia cũng đang đợi.

Khóe miệng Lâm Tiêu lộ ra ý cười.

Đám chó này cũng là một phần trong thời cơ mà hắn đang chờ.

Giết chết Ngụy Vương, đoạt đi Vận Khí Chi Lực của hoàng thất Đại Ngụy.

Vậy giết chết những kẻ khác thì sao?

Cũng bởi vì như vậy nên Lâm Tiêu chỉ có thể đứng yên lặng trên đỉnh chủ phong, hắn cũng không có ý định đi cản người. Hắn ngược lại muốn nhìn xem lúc địa mạch hoá long ai dám ra tay.

Hắn không đi khiêu khích kẻ khác, những điều đó không có nghĩa kẻ khác sẽ không tới khiêu khích hắn. Nếu kẻ nào dám tới động tay động chân, vậy tốt nhất cứ xác định bản thân sẽ phải trả một cái giá lớn.

Phương tông chủ quay về bế quan đột phá, Mục lão và Cảnh lão cũng sắp đột phá xong. Trong quá trình địa mạch hoá long Lâm Tiêu giơ tay phải lên trước mắt.

Một thanh kiếm nhỏ đen dài tầm 7cm xuất hiện, đây là chiến lợi phẩm bất ngờ sau lần giết chết Ngụy vương. Cũng chính là vũ khí do bản mệnh của hắn luyện hóa thành.

Chỉ có chút chuyện làm Lâm Tiêu khó hiểu đó là cây kiếm đen này bé quá. So nó với những cây kiếm khác nó khác gì một con dao đâu.

“Biến lớn!” Lâm Tiêu niệm một câu.

Nhưng, chả có gì xảy ra có.

“Này, biến dài!!” Lâm Tiêu lại thử lần nữa.

Vẫn chả có gì xảy ra cả. Xem ra vũ khí bản mệnh này cần dựa vào linh lực của chủ nhân. Với cảnh giới tu vi hiện tại của Lâm Tiêu, mỗi lần chỉ có thể ra một đòn công kích. Mà mỗi một lần qua đi thì toàn bộ linh lực đều trống rỗng, cần phải bổ sung linh lực.

Lâm Tiêu thở dài một cái, trước mắt cái đồ này chỉ dùng như lá bài cuối cùng thôi.

Lại một ngày nữa trôi qua.

Gầm!!!

Kiếm Ma tông đột nhiên truyền ra một tiếng rồng ngâm, gió thổi tung những tầng mây lên, khắp bầu trời bắt đầu gợn lên từng tầng sóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.