Chương 286
Vầng ánh sáng màu xanh thẫm vốn phủ trên người Lâm Tiêu, đang dần dần biến thành màu tím nhạt.
Màu xanh lam thuộc tầng thứ sáu của Cửu U Trấn Ma Ấn.
Mà màu tím, chính là tầng thứ bảy.
“Ôi vãi!! Người này sao mà trâu bò quá vậy!”
“Chắc chắn là tu luyện giả Luân Hải Cảnh sao???”
“Từ khi nào mà tu luyện giả Luân Hải Cảnh lại có thể dễ dàng giết một yêu thú Toàn Đan Cảnh vậy?”
“CMN, trông người kia nhẹ nhàng giải quyết như vậy, làm ta cũng muốn tự mình xông qua đó. Luân Hải Cảnh thì sao nào, Luân Hải Cảnh cũng có thể tỏa sáng rực rỡ nhé!”
“Nhìn thôi là được rồi, người ta tuyệt đối là một thiên tài yêu nghiệt đấy ạ.”
Tất cả quần chúng đứng xem trên tường thành, đều kinh hãi trước thực lực mạnh mẽ của Lâm Tiêu, có thể vượt cấp mà giết chết một yêu thú Toàn Đan Cảnh, đây đã là chuyện mà đại đa số tu sĩ Luân Hải Cảnh hoàn toàn không cách nào làm được rồi.
Không chỉ người trên tường thành kinh ngạc, cho dù là những người khác trong tiểu đội tinh anh cũng ngơ ngác luôn rồi.
Thiếu niên này là ai vậy?
Có thực lực như vậy, theo lí mà nói thì không thể nào là kẻ vô danh tiểu tốt mới đúng.
Chả trách mà người này lại có dũng khí tự xung phong ra tiền tuyến giết yêu thú, thì ra là thật sự có bản lĩnh.
Giải quyết xong con yêu thú hồ ly Toàn Đan Cảnh kia, Lâm Tiêu cũng lười đợi thêm. Hắn bắt đầu hướng về phía yêu thú ở sâu hơn để chém giết.
Bởi vì lúc này, mỗi một người trong tiểu đội tinh anh, trên người toàn là máu. Cho nên không ai chú ý tới, sau mỗi lần Lâm Tiêu giết chết một con yêu thú, lại có không ít khí huyết yêu thú bị hấp thụ vào trong cơ thể hắn.
Thực lực của Lâm Tiêu tăng lên nhanh chóng. Hơn nữa, hắn không hề cảm thấy có chút mệt mỏi nào cả.
Lấy chiến dưỡng chiến, hắn lúc nào cũng trong trạng thái tốt nhất.
Sau khi chém chết một con yêu thú Toàn Đan Cảnh, thu hút sự chú ý của người phe mình, thì đồng thời cũng thu hút sự chú ý của đám yêu thú.
Rất nhanh sau đó, có ba con yêu thú Toàn Đan Cảnh bao vây Lâm Tiêu lại.
Nhưng chỉ trong phút chốc, ba con yêu thú này đều cảm thấy bản thân như bị một ngọn núi lớn đè lên, cảm giác ngạt thở.
Soạt soạt soạt!
Kiếm quang lóe lên.
Ba con yêu thú còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Ba con yêu thú, chết bất đắc kỷ tử.
Nếu như ban nãy dùng tay không xé đôi hồ ly chỉ là chấn động, thì giờ chính là kinh hãi khiếp đảm rồi.
Trời ạ!!!
Người này lợi hại quá!
Từ khi nào mà Luân Hải Cảnh đã mạnh tới mức này rồi vậy?
“Grào!!!”