Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 270:




Chương 270

Kết thúc rồi!

Nâng đao lên và hạ xuống.

Một đạo đao quang vạn trượng lập tức phóng tới, chém lên người cường giả bán bộ Hoá Đỉnh Thương Ý đang bỏ chạy.

“Ken két!” m thanh bộ linh giáp đen kịt vỡ tan.

Bùm!

Đao quang hung hăng chém xuyên qua người cường giả bán bộ Hoá Đỉnh Thương Ý.

Các tầng không gian không ngừng chấn động, cả cơ thể người náy nứt toác thành màn sương máu, hóa thành những vết máu vụn rơi vãi trên mặt đất.

“Phương tông chủ, người còn lại giao cho ông, ông có thể sắp xếp nơi yên tĩnh để cho Dạ mỗ nghỉ ngơi không?” Dạ Cô Thành cười nói với Phương tông chủ.

“Đồng ý đồng ý, Cảnh lão vậy ông hãy xử lý nốt đi, ta đi tìm một chỗ để Diệp các hạ nghỉ ngơi? !” Phương tông chủ vội vàng nói.

“Rõ, tông chủ!” Cảnh lão đáp một tiếng, sau đó xông về phía những người của hoàng thất Đại Ngụy còn sót lại.

Đối phó với những người còn lại, thậm chí ông ta còn không cần sử dụng kiếm.

Rất nhanh.

Hoàng thất Đại Ngụy ban đầu vốn đã nắm chắc phần thắng bây giờ ngoài những tên nhãi nhép đã bỏ chạy thì toàn quân đã bị quét sạch.

Tin tức kinh người này nhanh chóng truyền đến trụ sở của hoàng thất Đại Ngụy.

Ngụy vương ở trong đại điện hoàng cung vô cùng tức giận.

Sau khi mắng chửi sự bất tài của trăm quan, lệnh cho mọi người đều lui xuống.

Hai trong số ba cường giả bán bộ Hóa Đỉnh lại chết trong tay Kiếm Ma Tông. Tuy rằng hai người này đều không phải là bị người của Kiếm Ma Tông giết, nhưng bọn họ cũng là vì Kiếm Ma Môn mà chết.

Bảng Chân Long, Dạ Cô Thành? !

Chết tiệt!

Tại sao Kiếm Ma tông có thể thu hút một loại tồn tại như vậy?

Mười năm trước, hắn ta xếp thứ 18 ở bảng Chân Long, hôm nay, sau mười năm ngay cả ông ta cũng không có tự tin giữ lại người này.

Hơn nữa, bảng Chân Long năm nay sắp bắt đầu rồi. Ông ta không muốn lúc này phân tâm đi đối phó với Dạ Cô Thành.

Chết tiệt!!

“Ha ha ha ha, cũng không có gì đáng phiền não, chỉ là một Dạ Cô Thành thôi mà, khi toàn thịnh bản tôn có thể giết chết hắn chỉ trong một hơi!”

“Người này ở bảng Chân Long lần trước xếp hạng 18, trong nội thể nhất định còn có một tia quốc chi khí vận, nếu như hấp thu được nó, tu vi của ngươi liền có thể tiến thêm một bước.” Lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu Ngụy Vương.

Ngụy Vương híp mắt, liếc nhìn chiếc nhẫn hình rồng kỳ dị trên tay mình, trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng bản vương không muốn sao?! Nhưng bản vương không có tự tin thắng được người này.”

“Yên tâm đi, bây giờ bản tôn truyền cho ngươi một đạo bí pháp, đối phó với một kiếm tu nhỏ bé dễ như chở bàn tay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.