Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 259:




Chương 259

Hắn vội vã lên tiếng, vừa kinh ngạc vừa cuống quýt: “Hội trưởng Mặc, ngài có chắc muốn dùng hai viên đan này để trả phần còn thiếu không???”

“Không được à?” hội trưởng Mặc lên tiếng.

“Được được được, hội trưởng Mặc, đây là bộ kiếm quyết đó, ngài cầm đi.”

Người phụ trách đột nhiên thay đổi thái độ, tươi cười niềm nở vô cùng.

Hội trưởng Mặc bình tĩnh nhận đồ rồi quay vào trong. Người phụ trách cũng không nói gì nữa. Sau khi hành lễ thì quay người đi, trên mặt có vẻ bình thường nhưng trong lòng lại hưng phấn không nhịn được.

Bọn họ đúng là gặp may ở cuộc đấu giá này. Không những bán được bộ kiếm quyết 10 tỷ khó hiểu kia, cuối cùng còn thu được hai viên đan cực phẩm.

Đúng vậy, hai viên đan trong bình ngọc này là cũng một loại, nhưng cả hai viên đều là Khí Đan Vụ Huyền Minh đan cấp 2.

Hai viên này không những khó luyện ra, mà còn có thể bán với giá cực cao. Có bán 1 viên 3 tỷ vẫn là rẻ. Tính đi tính lại đúng là lời thêm 1 tỷ.

Sau khi người phụ trách rời đi, hai vị hội trưởng hội phó đứng kiên nhẫn đợi một bên.

Còn Dạ Cô Thành bây giờ dám chắc chắn rằng. Hai bình đan quý mà hội trưởng Mặc vừa đưa kia, chắc chắn là Huyền Minh đan cực phẩm. Mùi thơm của đan mới thoảng qua đã làm ông ta nhớ mãi không bao giờ quên.

Lại nói thêm với cuộc nói chuyện của hai người, hai bình đan mà có thể bù được 5 tỷ hơn. Đây chắc chắn phải là Huyền Minh đan Khí Đan Vụ cấp 2.

Quá là tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được đan.

Đại khái khoảng 1 tiếng sau vỏ trứng yêu thú bắt đầu nứt ra.

Rắc rắc!! Âm thanh vỏ trứng vỡ vang lên.

Thân ảnh Lâm Tiêu từ bên trong đi ra, chỉ có điều tất cả mọi người bao gồm cả Lâm Tiêu cũng không chú ý. Khi vỏ trứng vỡ có một làn khói đen cực kỳ nhạt nhoà bám lên người Lâm Tiêu.

Âm thầm lặng lẽ, không chút tung tích.

Lúc trứng yêu thú vỡ ra Dạ Cô Thành lập tức đứng thẳng người lên, ông ta đang vô cùng vội vã. Bản thân có lấy được đan hay không tất cả phải dựa vào lời của vị tiền bối này.

“Tại hạ Dạ Cô Thành, xin bái kiến tiền ….hả?”

Dạ Cô Thành còn chưa nói xong đã sững sờ. Tiền bối? Người trước mặt là một thiếu niên mà? Tu vi Luân Hải cảnh tầng 4??

Sao hai người kia lại gọi là tiền bối? Không thể nào!

Sao lại có thể như thế.

“Tiền bối, ngài cuối cùng cũng ra ngoài rồi.”

“Tiền bối, hai bình đan ngài đưa ta, ta đã giao rồi, đây là bộ kiếm quyết 10 tỷ, mời ngài cầm!”

Giọng hai người hết sức cung kính, hội trưởng Mặc đưa bộ kiếm quyết qua.

Lâm Tiêu nhận bộ kiếm quyết không lập tức mở ra xem, mà lại cất nó vào nhẫn trữ vật.

“Hai vị vất vả rồi.” Lâm Tiêu khách sáo nói.

“Không có không có, chuyện nên làm, sau này còn phải nhờ tiền bối.” hội trưởng Mặc vội vã đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.