Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 234:




Chương 234

Ông lão tóc bạc nâng niu chiếc bình ngọc, trầm tư suy nghĩ một phen, sau đó đáp.

“Quý khách thân mến, đan dược có cấp bậc hiếm thấy như vậy, chi nhánh Đông Vực bọn ta cũng là lần đầu bán đấu giá.

“Ta kiến nghị định giá khởi điểm là một tỷ, giá bán ra cuối cùng thì ta không nói trước được, nhưng chí ít cũng phải trên hai tỷ.”

Lâm Tiêu sau khi nghe những lời này của chủ quản thì rơi vào trầm tư.

Ông lão tóc bạc còn tưởng Lâm Tiêu không hài lòng với giá khởi điểm này.

Lúc ông ta đang định giải thích, thì Lâm Tiêu lại lên tiếng.

“Vậy nếu là Huyền Minh Phá Cảnh Đan cấp bậc tam khí sương đan, thì sẽ có giá như nào.

“Tam khí sương đan!!!” Ông lão tóc bạc kinh ngạc đến đơ người.

Sau đó, ánh mắt ông ta nóng rực, hỏi: “Quý khách, ngài, ngài chắc không phải là có viên đan dược cấp bậc này trong tay đấy chứ.”

Lâm Tiêu lắc đầu đáp: “Ta không có, ta chỉ muốn hỏi cho biết thôi.”

.

Hoặc nói cách khác, hiện giờ hắn vẫn chưa có.

Ông lão tóc bạc: “……..”

Được rồi, là ông ta nghĩ nhiều rồi.

Đan dược cấp bậc tam khí sương đan, ông ta nào có thấy bao giờ.

Đó giống như là chuyện tu luyện giả Toàn Đan Cảnh đột phá lên Hóa Đỉnh Cảnh vậy.

Là một ranh giới mà người bình thường không thể nào vượt qua được,

Cho dù là đám thiên kiêu thiên tài, có thể vượt qua được, cũng chẳng có mấy ai.

Ông lão tóc bạc nghĩ một lát rồi trả lời câu hỏi này của Lâm Tiêu.”

“Đan dược cấp bậc tam khí sương đan, bất luận là hiệu quả đan dược hay đặc tính cũng đều có sự thăng cấp cực lớn, giá trị đương nhiên là cao hơn gấp bội.

“Nếu như là Huyền Minh Phá Cảnh Đan tam khí sương đan, vậy thì giá khởi điểm chí ít phải đạt ba tỷ. Giá thành cuối cùng, nói thật, ta cảm thấy không ai có thể mua nổi.” Ông lão tóc bạc cười khổ.

Huyền Minh Phá Cảnh Đan rốt cuộc, cũng chỉ là đan dược cho người tu luyện Luân Hải Cảnh sử dụng.

Mua đan dược cho một vãn bối Luân Hải Cảnh, ai lại chấp nhận đi tiêu tốn ba tỷ linh thạch, thậm chí nhiều hơn chứ.

Mua một viên Huyền Minh Phá Cảnh Đan nhị khí là tốt rồi, giá cũng đã là cao lắm rồi.

Lâm Tiêu khẽ gật đầu.

Hắn đương nhiên cũng hiểu đạo lí này.

Bây giờ trên người có bốn tỷ, lại thêm hai viên đan dược trị giá ba tỷ.

Vậy thì khoảng cách tới Kiếm quyết trị giá 10 tỷ chỉ còn lại khoảng ba tỷ thôi.

Lâm Tiêu kiểm tra đồ đạc trên người, thứ đáng giá cũng chỉ có một ít, nhưng lại không thích hợp đem bán đấu giá.

Nếu đã như vậy.

“Vậy hai viên đan dược kia, làm phiền các vị bán đấu giá.” Lâm Tiêu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.