Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 230:




Chương 230

Mười ngày sau, Lâm Tiêu đã tới thành Thiên Nguyên. Trên đường đi hắn không dừng lại giây phút nào, tam hoàng tử và cả Hộ Đạo giả của hắn đều chết, có lẽ chứ tới hai ngày chuyện này sẽ truyền ra khắp vương triều Đại Ngụy.

Hắn phải mau chóng hoàn thành kế hoạch, nếu đợi người hoàng thất Đại Nguỵ tìm được tung tích của hắn, hắn nhất định sẽ bị truy sát.

Từ chỗ Phương tông chủ và Lạc tông chủ hắn biết, trong hoàng thất Đại Ngụy có rất nhiều cường giả Hoá Đỉnh cảnh. Chỉ cần như vậy cũng đủ gây áp lực cho tông môn bọn họ, kể cả có là một đại tông phái đứng đầu Đại Ngụy.

Lâm Tiêu đúng là lợi hại, nhưng muốn đối đầu với cường giả Hoá Đỉnh cảnh thì đúng là hơi khó.

Thành Thiên Nguyên, có thể nói là giáp với cả vương triều Đại Ngụy, Đại Can và Đại Châu. Còn có một bên liền với dãy núi Yêu Thú có thể nói dài vô tận.

Khi tiến vào thành Thiên Nguyên, Lâm Tiêu phát hiện bên trong khác hoàn toàn so với vương triều Đại Ngụy. Đầu tiên là thành Thiên Nguyên rất lớn, lớn hơn gấp 4 5 lần so với một thành bình thường của Đại Ngụy, dân số phải lên tới 300 triệu người.

Linh khí dồi dào, nếu có thể ở đây tu luyện 1 năm, thì phải bằng luyện ở nơi khác 2 năm. Cho nên Lâm Tiêu gần như không nhìn thấy người thường trên đường phố, hầu như đều là người tu hành. Hơn nữa cảnh giới khá cao.

Lâm Tiêu chỉ mới vào thành vài phút đã đếm được trên dưới 10 cường giả Luân Hải cảnh trung kỳ rồi. Những cường giả này mà ở vương triều Đại Ngụy thì đúng là thu hút ánh mắt cung kính của người đi đường. Nhưng mà ở đây thì có vẻ chỉ là một chuyện rất bình thường.

Lâm Tiêu không vội tới tổng hội luyện đan sư, hắn tiêu mười mấy viên linh thạch để mua tin tức tình báo.

Vài phút sau Lâm Tiêu có mặt ở một tòa lầu nguy nga. Đấu giá Thiên Nguyên.

Trong khu vực phía đông rộng lớn, là nơi đấu giá tốt nhất. Nơi này một tháng chỉ mở 4 ngày. Cứ một lần đấu giá quy mô nhỏ lại tới một lần đấu giá quy mô lớn.

Hôm nay chính là ngày đấu giá quy mô lớn, một tiếng nữa sẽ bắt đầu.

“Nghe nói lần này sẽ đấu giá một bộ kiếm quyết, thể nào cũng bị ế.”

“Đúng vậy, bộ kiếm quyết đó không có người nào luyện được. Nghe nói là đã lưu hành tới các khu khác, nhưng cũng chả ai mua, đã lâu như vậy vẫn chưa đấu giá được.”

“Mười tỷ linh thạch hạ phẩm, có là đỉnh cấp tông môn cũng chả thể mua được ngay lập tức.”

“Mười tỷ linh thạch mua một bộ kiếm quyết không thể tu luyện được, là ta thì ta cũng không muốn bỏ tiền, chỉ sợ xui xẻo mất tiền mà chả được gì.”

“Nói cứ như ngươi có mười tỷ ấy.”

Nghe được mấy người ở cửa nơi đấu giá nói chuyện, mắt Lâm Tiêu lập tức phát sáng. Hắn không chút do dự đi thẳng vào trong.

Đúng vậy.

Mục đích của hắn tới đây chính là để mua bộ kiếm quyết này. Chính bởi vì 100 năm nay chả ai tu luyện nổi bộ kiếm quyết này, cho nên Lâm Tiêu mới thấy tò mò, chứng tỏ nó rất thú vị. Người khác không được đâu có đại biểu hắn không được.

Hơn nữa cái giá khởi điểm đúng là đắt tới dọa người. 10 tỷ linh thạch hạ phẩm.

Tính một chút thì chính là 1000 viên linh thạch cực phẩm. Quá là bảo người ta đi cướp.

Lâm Tiêu tự hỏi cái giá của bộ kiếm quyết này có phải do nơi đấu giá cố tình tăng lên. Dù không ai mua nhưng cũng không bớt giá, đây đúng là một cái giá trên trời.

Đối với hắn, cả người trên dưới cũng chưa tới 1 tỷ. Lấy được ở chỗ tam hoàng tử hơn ba mươi viên linh thạch cực phẩm. Sau đó vừa cướp vừa giết thì lấy được trong nhẫn của tam hoàng tử thêm 250 viên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.