Chương 214
Cuối cùng, biểu cảm của ông ta dần dừng lại ở vẻ nặng nề, tham lam và….sát ý.
Bản tính tò mò trong lòng mọi người đều lục đục trỗi dậy.
Bọn họ cực kỳ muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Tại sao biểu cảm của người hộ đạo lại có biến đổi lớn đến vậy.
Thông thường, loại người như vậy đã sớm nhìn thấu vạn vật trên thế gian.
Chuyện gì mới có thể khiến ông ta nghe xong mà biến sắc như thế.
Chỉ vừa mới đó thôi mà ông ta đã thay đổi sáu bảy loại cảm xúc rồi.
Hơn nữa, người hộ đạo này còn lộ ra vẻ mặt tham lam???
Thứ có thể khiến cho người hộ đạo có thực lực mạnh mẽ này phải thèm khát, đó rốt cuộc là gì?
Di tích Vô Cực này trăm năm mới có một lần, nhưng các đại môn phái đều đã thăm dò qua rồi, không lẽ còn có cơ duyên lớn ở đâu nhảy ra sao?
Cứ như vậy, người hộ đạo dẫn tam hoàng tử trở lại hoàng liễn.
Tam hoàng tử không hề trở lại di tích Vô Cực, mà đứng trên hoàng liễn với sắc mặt khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lối vào của di tích Vô Cực.
Dường như đang đợi ai đó đi ra.
Mỗi lần di tích Vô Cực mở ra, thời hạn là một tháng.
Trong vòng một tháng, người có lệnh bài đặc biệt có thể tùy ý ra vào, đợi khi thời hạn kết thúc, tất cả mọi người sẽ bị tự động truyền tống ra ngoài.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Các thế lực lớn nhỏ đều có người ra kẻ vào.
Nhưng điều khiến bọn họ thấy lạ là, người của hoàng thất Đại Ngụy, kể từ khi tam hoàng tử đi ra thì cũng không còn ai khác đi ra nữa.
Thế này là sao?
Phải biết là trong số những người tiến vào khám phá di tích Vô Cực, thực lực trung bình của hoàng thất Đại Ngụy so ra còn cao hơn những thế lực khác một bậc.
Chắc không thể nào xảy ra chuyện chứ.
Còn có tam hoàng tử kia, lại càng kỳ quái hơn nữa.
Hắn ngày nào cũng đứng trên hoàng liễn, nhìn chằm chằm vào cửa của di tích Vô Cực.
Bất kể ngày đêm, không hề nghỉ ngơi một khắc nào.
Đối với cường giả Luân Hải Cảnh viên mãn mà nói, mấy ngày không nghỉ ngơi, căn bản không có ảnh hưởng gì.
Qua mười ngày.
Qua hai mươi ngày.
Rất nhanh.
Thêm vài phút nữa thôi, là tới thời gian đóng cửa của di tích Vô Cực năm nay rồi.
Trong nhiều ngày như vậy, các thế lực lớn nhỏ, ít nhiều gì cũng vẫn có chút thu hoạch.
Ầm ầm ầm!
Cửa của di tích Vô Cực bắt đầu rung lên.