Chương 195
Sau khi Lâm Tiêu cảm nhận, trong mắt hắn bỗng phát ra một tia sáng.
Không phải ý cảnh mới.
Mà là kiếm ý tăng lên rồi.
Tốc độ tăng lên thậm chí còn có thể so với khi cảm ngộ khối Thử Kiếm Thạch kia.
Phá vỡ những hư ảnh màu trắng này làm cho kiếm ý tăng lên, điều này làm cho Lâm Tiêu hết sức kinh ngạc. Trong mộ kiếm khẳng định không thiếu mấy thứ này.
Vậy nếu như có thể phá mấy thứ này nhiều một chút vậy kiếm ý không phải là một bước bay hẳn lên trời sao. Nghĩ vậy làm cho Lâm Tiêu lập tức tràn đầy năng lượng.
“Cẩn thận, đồ quỷ quái này có thể tự hồi phục, căn bản không thể tiêu diệt được chúng!”
Lúc này có một đệ tử hoàng thất bên cạnh vội vã lên tiếng. Lâm Tiêu nghe thấy thế thì mới phát hiện ra dị trạng. Hồi phục? không diệt được? sao có thể?
Những thứ này bị hắn hấp thụ rồi luyện hoá vậy mà vẫn hồi phục được, đúng là chuyện khó tin. Quả nhiên chỗ Lâm Tiêu đứng vài phút qua đi vẫn chưa thấy điều gì xảy ra.
Tên đệ tử hoàng thất nghệt mặt ra. Rõ ràng tam hoàng tử giết thứ quái quỷ đó vài lần mà chỉ khoảng hai nhịp thở bọn chúng lại xuất hiện, lại tiếp tục chiến đấu.
Thế mà lần này lại giết được thật sao?
“Ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm gì?” Một tên đệ tử hoàng thất hỏi.
“Chắc là do thiên phú của từng người.” Lâm Tiêu tuỳ tiện trả lời.
Tên đệ tử hoàng thất gật đầu, vậy mà tin câu này của hắn. Tam hoàng tử cũng không thể lý giải được vấn đề này. Tên tiểu tử này có thể làm được, vậy thì liên quan tới thiên phú gì.
Sau một hồi đánh giá Lâm Tiêu thì tên đệ tử hoàng thất lại hỏi một câu.
“Ta muốn biết người làm cách nào mà vào được?”
Lâm Tiêu nghe thấy vậy thì trầm mặt xuống trả lời: “Ta thấy kẻ trông coi ở ngoài sơ xuất thì tìm cơ hội lẻn vào.”
“Ồ ồ hoá ra là vậy, vậy thì lần này ta cần cảm……”
Vị đệ tử hoàng thất khách khí nói. Còn chưa nói hết câu đã thấy sắc mặt hắn lạnh đi, kiếm trong tay vung lên cả người lao về phía Lâm Tiêu. Mục tiêu chính là nhắm vào cổ Lâm Tiêu.
“Cám ơn người cứu ta, nhưng rất tiếc.”
“Tam hoàng tử đã nói, bất kỳ kẻ lạ nào bước vào một khi phát hiện giết không tha!”
Vị đệ tử hoàng thất này trầm giọng, tư thế dũng mãnh lao tới, nhìn là biết không định nương tay.
Lâm Tiêu đứng yên tại chỗ, yên tĩnh đến lạ kỳ. Cái kiểu lấy oán báo ơn này hắn có lạ gì đâu. Lúc đối phương lao tới gần hắn mới vung kiến lên sau đó giải phóng cảnh ý trọng lực.
Bốp!!
Tên đệ tử hoàng thất bị áp xuống, Lâm Tiêu giẫm lên hắn làm cho trọng lực càng nặng hơn, tới mức không thể hít thở.
“Hả? làm sao, ta, tại sao không thở được, ngươi đã làm gì!!” tên đệ tử hoàn thất hoảng hốt gào lên.
“Đem hết những thứ ngươi biết nói cho ta, nếu không hậu quả khôn lường.” Lâm Tiêu nhắc một câu.
“Ngươi nằm mơ! Ta là người của tam hoàng tử, ngươi thử động vào……”
Xoạt! kiếm quang lóe lên.