Chương 183
Người thanh niên Tụ Linh cảnh này mở mồm ra thật có trí khí, vậy mà còn muốn đồ trong tay hai đệ tử hoàng thất. Người này không lẽ điên rồi sao.
“Tiểu tử, ngươi vội đi tìm đường chết à!”
“Đánh nhanh thắng nhanh, chúng ta mau giết hắn rồi còn đem đá đến chỗ tam hoàng tử.”
“Ừ, nhanh giải quyết hắn.”
Hai tên này nói xong thì vung kiếm lên.
Nhưng chưa tới một giây sau chỉ nhìn thấy thân hình Lâm Tiêu động một cái rồi biến mất trước mắt bọn hắn.
Hả? Người đâu rồi?
Không thể nào! Sao có thể nhanh đến vậy? Chả nhẽ chạy trốn rồi.
Hai kẻ còn đang đứng tự hỏi thì nghe thấy tiếng.
“Này, các ngươi có phải phản ứng tới mức vậy không!”
Một tiếng nói phát ra sau lưng hai kẻ này, điều này làm bọn chúng tê cả da đầu, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Xoạt!
Bọn chúng không hề do dự quay người lại, vận chuyển linh lực trong cơ thể chém về sau rồi bỏ chạy.
Nhưng Lâm Tiêu không vội vã đuổi theo mà lại vung kiếm lên chém xuống đất.
“Tên này nhanh đấy, ta còn chưa kịp nhìn rõ.”
“Hả? hắn làm gì vậy!!!?”
“Thằng nhóc này chém vào đâu vậy? sao không đuổi theo??”
“Chả nhẽ hắn chỉ có tốc độ nhanh thôi sao?”
“Không thể nào, tốc độ lúc nãy của hắn, rất dễ dàng đuổi theo hai kẻ kia, tại sao hắn lại làm vậy?”
Bảy người này thấy hành động kỳ quái của hắn thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên sau khi Lâm Tiêu chém xuống đất thì đã có hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Hai tên đệ tử hoàng thất đã chạy được khoảng vài mét bỗng cảm thấy cả người bị một luồng áp lực vô hình đè xuống.
Bùm!
Hai kẻ đó bị đè bẹp dưới đất, cho dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được.
Bảy kẻ kia đứng sững sờ tại chỗ, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng khó tin.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại như thế?
Không phải chỉ là chém vào không khí một kiếm thôi sao, sao hai tên kia lại nằm bẹp dưới đất vậy. Chuyện này đúng là khó mà giải thích.
Lâm Tiêu cầm trường kiếm trong tay từng bước đi về phía hai kẻ đó.
“Tiện nhân vẫn là tiện nhân, sỉ nhục kẻ khác sẽ có ngày bị sỉ nhục, giết người thì có ngày bị người giết, hai ngươi có hiểu đạo lý này không?” Lâm Tiêu ngồi xổm xuống nhìn bọn chúng.
“Tên nhãi ranh chết tiệt, ngươi đắc ý cái gì, bọn ta là người hoàng thất Đại Ngụy. Tam hoàng tử của chúng ta ở gần đây, ngươi dám ra tay, ta nói cho ngươi biết, ngươi dám giết…..phụt!!”
Hắn còn chưa kịp nói xong thì thân đã đứt làm đôi hơi thở đứt đoạn.
“Ài! Nếu ta không đáp ứng với yêu cầu của ngươi thì đúng là có lỗi với bản thân.” Lâm Tiêu nói.
Bảy kẻ kia đứng sững tại chỗ. Còn tên đệ tử hoàng thất còn lại thì phát ngốc.