Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 160:




Chương 160

“Tông chủ cứ yên tâm, tin tưởng ta.” Lâm Tiêu chắc chắn nói.

Cơ thể Lạc Vũ Thương là vì tại hắn nên mới nội thương, hắn cũng nên làm chuyện gì đó.

“Hả? tông chủ, ngài định giao nguyên liệu cho tiểu tử này để luyện đan à?” Tả Cúng Phụng nghe thấy thì ngỡ ngàng.

“Đi lấy nguyên liệu đi!” Ngữ khí của Lạc Vũ Thành vô cùng nghiêm túc.

“Tông chủ, đan này chỉ có luyện đan sư cấp 7 luyện được, sao lại dễ dàng tin một kẻ lừa đảo, hắn chắc chắn đang lừa ngài.” Tả Cúng Phụng gấp gáp nói.

Tên tiểu tử này trẻ tuổi, nói muốn luyện đan Huyền Minh phá cảnh giới, đúng là chuyện nực cười. Hắn tự cho mình là luyện đan sư cấp 7 sao?

Xoạt!

Lúc này, một lọ đan dược bay qua chỗ Tả Cúng Phụng.

“Tả Cúng Phụng đúng không, luyện đan sư chả nhẽ không được trẻ tuổi à? Ông cao tuổi như vậy mới tới được luyện đan sư cấp 6, vậy thì thiên phú và ngộ tính kém quá rồi.”

“Nếu ta không luyện ra đan nổi, vậy bình Chỉ Áp này đưa các ông.”

Lâm Tiêu đưa đồ qua, đối mặt với mấy lão già kiểu này thì cứ dùng cứng đối cứng cho nhanh.

“Lấy bình Chỉ Áp này làm gì, bình Chỉ Áp này có gì mà quý giá, tiểu tử người sợ là chưa biết nguyên liệu đan Huyền Minh quý tới mức……hả? Đây là……đây là……hả!!!!”

Tả Cúng Phụ mới nói được một nửa câu châm chọc, nửa câu sau còn chưa kịp nói đã trợn ngược cả mắt lên.

“Huyền, Huyền Minh đan phá cảnh……Nhất Khí Đan Vụ*, trời ạ!! Vậy mà ta đời này có thể nhìn thấy một cực phẩm đan dược thế này!!”

*cấp cao nhất của đan dược.

“Thế nào? Bình đan này được chứ?” Lâm Tiêu lạnh giọng hỏi.

“Được, được, được, lão Vương mau đi lấy nguyên liệu lại đây” Tả Cúng Phụng không chút do dự nữa, ánh mắt cong cong nhìn bình đan dược trong tay.

Trong đầu ông ta bây giờ chỉ có đúng một suy nghĩ duy nhất. Luyện! Phải đưa nguyên liệu cho tên tiểu tử này luyện đan!

Một bình đan dược cực phẩm, đừng nói là đổi lấy một ít nguyên liệu kia, kể cả muốn đổi thêm nữa ông ta cũng sẽ liều mạng đi kiếm cho hắn, không chút hoài nghi.

Tả Cúng Phụng vừa nghĩ vậy ánh mắt lại nhìn Lâm Tiêu, lòng nghĩ: Không biết tên bại gia tử này đến từ môn phái nào, đúng là kẻ ngốc nhưng lại lắm của. Không biết môn phái của hắn mà biết hắn đổi cả một bình dược quý đi thế này thì sẽ có biểu cảm gì.

Tả Cúng Phụng đang chìm đắm trong kinh ngạc thì Vương trưởng lão đứng bên cũng kinh ngạc không kém. Ông ta nhanh chóng lấy ra những nguyên liệu quý giá độc nhất trong tông ra.

Sau khi đưa cho Lâm Tiêu thì ba người đứng bên cạnh nhìn hắn bằng ánh mắt mong chờ. Chỉ là biểu cảm trên mặt ba người có chút khác nhau.

Lạc Hải Thành thì cả mặt mong ngóng, Tả Cúng Phụng lại thờ ơ vô tình, lòng đang chờ xem kịch vui. Vương trưởng lão lại cả mặt đau khổ, không cần biết thế nào nhưng lãng phí đống nguyên liệu này thì thật đáng tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.