Vạn Cổ Ma Thần

Chương 67: Uy hiếp




Nhưng như thế cũng đã khiến mọi người kinh sợ, nhiệt độ càng lúc càng nóng, tại trong khuông viên trăm dặm lúc này chính như là một thế giới, mà tại trong thế giới này toàn bộ đều là lửa, lửa.
Tại lúc Dạ Ảnh chân vừa rơi xuống, chỉ gặp Thái Điểu cả người ngập trong lam diễm đánh tới, tựa như muốn xuyên thủng Dạ Ảnh.
Nếu như Dạ Ảnh không dừng chân mà cứ tiếp tục muốn đem Huyền Quy dẫm nát, liền phải chịu một kích này, còn không thì phải tránh đi, bỏ qua Huyền Quy đang bị thương bên dưới.
Một tiếng xé gió vang lên, Thái Điểu trong nháy mắt như hỏa thần giáng lâm, lam diễm lóe động, từng đạo lam diễm như núi lửa phun trào, mãnh liệt thiêu đốt hết thảy tất cả, chỉ trong chớp mắt, lam diễm đã đem Dạ Ảnh bao phủ vào trong.
Nhưng là chưa dừng ở đó, Thái Điểu lúc này đã vọt tới, cả thân thể nặng nề đánh xuyên qua lam diễm, lực lượng xé rách thiên địa đánh lên người Dạ Ảnh.
“Phanh —“ một tiếng, Dạ Ảnh bị Thái Điểu đánh lên, đem đại địa đụng đến chấn động, không gian nơi bị hắn đụng sập đổ, bụi khói bay lên tán loạn, liền trong chớp mắt, thân ảnh Dạ Ảnh như diều đứt dây bay ngược về sau.
Lục Cơ Hàn nhìn Dạ Ảnh bị đánh trúng, không khỏi vui mừng, cho dù Dạ Ảnh có là vô địch trong Thiên Hoàng hay Thánh Nhân đi chăng nữa, cũng không phải hắn không thể chiến một trận a.
- Xong rồi?
Có tu sĩ nhìn thấy Dạ Ảnh bị đánh bay ra xa, thoát ra tầm mắt, không khỏi thì thào.
- Chứ còn sao nữa, đầu Thái Điểu này ta xem cũng là Thiên Hoàng đi, bị Thiên Hoàng một kích đánh lên người, còn không có chuẩn bị phòng ngự, chỉ sợ là cho dù hắn mạnh hơn cũng không chịu nổi đi.
Tu sĩ có thực lực Thiên Hoàng cũng gật đầu lên tiếng.
Tuyết Lăng Thiên Nữ hai mắt quang mang chớp động, nàng không tin thanh niên này sẽ đơn giản như vậy mà chết, nếu thanh niên này chỉ được như vậy thì nàng chắc chắn không tin, dù sao đến cả Thanh Thiên Nhãn cũng không nhìn thấu thanh niên này.
Ngay khi nàng nhìn đến, vậy mà không nhìn thấy Dạ Ảnh ở đó,nàng hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ nói thanh niên này thật sự đã bị đánh thành cặn bã chết rồi?
Cũng ngay lúc đó, một tu sĩ như thấy được cái gì ghê gớm, chỉ tay lên trời, lắp bắp nói:
- Hắn, hắn không có chết...
Mọi người cũng như nghĩ cái gì, đưa mắt nhìn lên, trong lúc nhất thời mọi người hô hấp gần như quên đi, chỉ gặp trên đó, một thanh niên nhàn nhã chậm rãi lăng không bước đến.
Nhìn Dạ Ảnh không chút bị thương, đến cả vạt áo cũng không có bị bẩn, hắc bào cứ như vậy mà phất, khi nhìn thấy hắn không chút thương tổn, mọi người có chút không tin được mà dụi mắt, nhưng nhìn nhiều lần vẫn là như vậy.
Lục Cơ Hàn đang cười cũng cứng ngắc lại, có chút không tin nhìn lại Dạ Ảnh, lắp bắp nói:
- Ngươi... sao có thể... sao có thể như thế được.
- Một chút lực lượng, không đủ gãi ngứa cho ta, một đầu Thái Điểu tốt như vậy đưa cho ngươi, đúng là lãng phí nó tiềm năng.
Dạ Ảnh cười nhạt một tiếng, nói.
Lục Cơ Hàn hoảng sợ, nhưng cũng không muốn trước mặt rất nhiều người vây xem như vậy mà tỏ ra yếu đuối, liền điên quát:
- Vội khoác lác... ngươi cũng không phải thiên hạ vô địch, còn rất nhiều người mà ngươi không trêu chọc nổi.
Dạ Ảnh lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Không, ta không phải thiên hạ vô địch...
Lục Cơ Hàn thấy Dạ Ảnh như vậy, cũng cho là hắn biết điều, định lên tiếng nói, thì lại thấy thanh âm Dạ Ảnh chậm rãi vang lên:
- Bởi vì, ta chính là Vạn Cổ Vô Địch!
Cả cổ chiến trường, tất cả mọi người đều câm nín, nhiều người thấy thanh niên này đúng là cuồng vọng, rất bất mãn, có người nhìn đến hai vị Tuyệt Thế Thiên Tài kia, muốn xem bọn hắn như thế nào.
Thiên Mộng Bạch thì trâm ngâm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tuyết Lăng Thiên Nữ thì nội tâm run lên, nàng như cảm thấy được cái gì đó, một cỗ bá giả, tự tin, tựa như đó chính là chân thật lời nói, cái này khiến nàng rung động vô cùng.
Lục Cơ Hàn không biết nói gì, cảm thấy mình thực bị nhục nhã nặng nề, liền quát:
- Đi chết đi!
Thái Điểu người hừng hực lam diễm lần nữa phá không mà đến, trong nháy mắt không khí lại lần nữa bị thiêu đốt, không gian lại sập đổ, thấy được lam diễm như đại hồng thủy cuốn đến, một tiếng “oanh” vang lên, Thái Điểu điên cuồng đánh đến Dạ Ảnh.
“Oanh, oanh, oanh...” giữa thiên địa lúc này, Dạ Ảnh toàn thân kim quang như hoàng hà vỡ đê trào ra, bên dưới chân hắn không gian nứt ra, một tiếng nổ vang lên, từng tiếng trời xanh gào thét rúng động nhân tâm.
Tại thời khắc Thái Điểu đánh tới, Dạ Ảnh một chân quét qua, liền “oanh” một tiếng thật lớn vang lên, tại dưới một cước này, cả thế giới như bị lật ngửa lên, thời không như bị một cước phá hủy, tựa như cự nhân một cước muốn đem từng cái tinh cầu đá nát.
“Phanh “ một tiếng, Thái Điểu lam diễm khủng khiếp đánh lên Dạ Ảnh, nhưng mà Dạ Ảnh lại như một pho tượng thần bất động, không chút tổn thương, ngược lại nghe được một tiếng phá không, một cước đá lên Thái Điểu.
“Oanh” lam diễm bị đánh tan, dưới một cước này của Dạ Ảnh, cho dù là thiên hỏa cũng bị dập tắt, đứng nói là lam diễm. Sau khi lam diễm bị đánh tan, cuối cùng đem Thái Điểu đá bay, đụng lên đại địa.
Thái Điểu cũng chưa chết, còn miễn cưỡng tỉnh táo, Lục Cơ Hàn cũng không muốn để nó chết ở đây, từng đạo phù văn lần nữa bắn ra, bao phủ Thái Điểu vào trong, nghe “ong” một tiếng, Thái Điểu liền biến mất.
Dạ Ảnh không chế lực lượng thật tốt, không có đem Thái Điểu đánh chết, dù sao đây cũng là một đầu Ngọc Minh Điểu tương lai, giết đi sẽ quá uổng.
Đúng lúc đó, Huyền Quy bên dưới chân bỗng chấn động, chợt hướng đến chân Dạ Ảnh cắn một cái, lực lượng đủ đem đại sơn cắn vụn thành bột phấn, cắn đến Dạ Ảnh.
Huyền Quy bị đánh vỡ vỏ rùa, lộ ra thân hình to lớn của nó, nhưng tốc độ lại không giảm, nhanh chóng vô cùng, bởi vì quá bất ngờ mà mọi người không thấy được.
Chỉ là Dạ Ảnh lại không giống bọn hắn, không biết lúc nào Dạ Ảnh đã nắm lấy Huyền Quy, cười nhạt một tiếng.
Lục Cơ Hàn hoảng sợ nhìn cảnh này, không nghĩ tới định bất ngờ tấn công, nhưng Dạ Ảnh lại có thể như thế bắt được.
Dạ Ảnh cười nhạt, nắm trong tay đầu của Huyền Quy, lãnh đạm mà bóp nát đàu nó, giống như bóp chết một con sâu.
Máu bắn đại địa, thương thiên nhuộm đỏ, Dạ Ảnh thả ra thịt nát trong tay, cả bàn tay hắn cũng dính máu mà đỏ, nhưng hắn lại không chút để ý.
“Phốc —“ một đạo máu bắn ra, tại một nơi, Lục Cơ Hàn đang khống chế Huyền Quy cùng Thái Điểu tấn công Dạ Ảnh, bởi vì muốn không chế linh thú thì phải dùng linh hồn ấn ký bên trong linh thú đó, mà Huyền Quy lại bị giết chết, một sợi linh hồn kia cũng theo đó bị diệt đi, hắn cũng nhận được sự cắn trả, cái này làm hắn đau đớn không thôi
Hắn căn bản không nghĩ đến, sau khi triệu hoán đến Huyền Quy, linh thú có thực lực Thiên Hoàng đỉnh phong, lực phòng ngự lại có thể để Thánh Nhân đau đầu, vậy mà vẫn bị đánh chết như vậy dễ dàng.
Chẳng lẽ nói kẻ này có thực lực hơn cả Thánh Nhân? Nhưng điều đó làm sao mà được, hắn còn trẻ như vậy mà đã có thực lực hơn Thánh Nhân, nói ra ai mà tin được? Bất quá, nếu như thật sự là Thánh Nhân hoặc hơn đi, thì hắn chắc chắn cũng là Tuyệt Thế Thiên Tài của Vũ Huyền Đại Lục, nhưng hắn chưa từng nghe qua có một kẻ như này.
Lục Cơ Hàn suy nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc kẻ mình đang đối địch là ai, chỉ có thể hối hận vì trước đó không hỏi rõ kẻ này là ai.
Đừng nói đến hắn, cả những người như Thiên Mộng Bạch, Tuyết Lăng Thiên Nữ cũng cảm thấy nghĩ mãi không ra, bọn hắn được cơi là Tuyệt Thế Thiên Tài của Vũ Huyền Đại Lục, tự nhiên cũng từng gặp qua những thiên tài khác, nhưng trong đó kẻ như Dạ Ảnh là chưa gặp qua, biết đây không phải là một trong những thiên tài đó.
Tuyết Lăng Thiên Nữ luôn dùng Thanh Thiên Nhãn quan sát Dạ Ảnh, nhưng càng lúc càng cảm thấy nôi tâm hoảng sợ, không biết vì cái gì, khi nàng mở ra Thanh Thiên Nhãn để nhìn sâu cạn của Dạ Ảnh, lại như bị vạn đầu hồng hoang hung thú nhìn chằm chằm, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Nhiều khi nàng còn cảm thấy tâm trí mơ màng, cứ như bị hút vào trong, lạc lối trong đó.
Lục Cơ Hàn cả người hư nhược, không còn chút lực lượng nào, chỉ có thể để kinh sợ nhìn tới Dạ Ảnh đầy đề phòng.
Dạ Ảnh cười nhạt hướng đến Lục Cơ Hàn nói:
- Cuối cùng vẫn là nát, không gì hơn thứ này...!
Lục Cơ Hàn ho lên hai tiếng, tơ máu trong con ngươi càng hiện rõ, cuối cùng thật lâu mới nói ra được:
- Ngươi... đừng khinh... người quá đáng, ta... chính... là, là đại đệ tử Ngự Thú Tông, phía sau còn có Thánh Hoàng trưởng lão tọa trấn, ngươi dám giết ta, liền cũng không thể nào sống sót... ta đã lưu lại ấn ký trên người ngươi, chỉ cần ngươi giết ta, các trưởng lão nhất định sẽ biết, đến khi đó, ngươi khó mà sống được.
- Nếu ngươi giết ta, chúng ta Ngự Thú Tông sẽ diệt cả nhà ngươi...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.