Vạn Cổ Ma Thần

Chương 44: Bị thôn phệ rồi




Dưới sự ăn mòn kinh khủng của ma khí, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, không gian thời gian đều bị ma hóa tất cả, không một nơi nào thoát được vận mệnh.
Ma khí điên cuồng vận chuyển, ngưng tụ thành một cái ma hải, ma vân kéo dài vô tận như là từ vạn cổ ma vực kéo đến. Dưới sự điên cuồng của ma khí này, từng tiếng "tư tư" liên miên không dứt, như một dòng nước đen ngòm chảy từ hư không bên trên xuống.
"Rắc rắc" Ma khí vô tận quấn nát thiên địa, hiện ra trăm ngàn vết rách, giữa cả trời đất, ma khí như độc chiếm tam thiên.
Trong Ma Khí, Ma Nhân trở thành trung tâm, ngự lấy vô thượng đại thế, chưởng khống lấy sinh tử của tất cả chúng tiên, ma!
- Trong Ma Thiên của ta, ta chính là... Chúa Tể!
Ma Nhân ngửa mặt hét lớn, không biết có phải do ma khí hay bị phong ấn quá lâu hay không mà tâm tình Ma Nhân chợt điên cuồng hẳn lên.
Cũng tại một tiếng hét này, toàn bộ cầu thang khổng lồ do thần thú xương cốt luyện thành cũng theo đó ma run lên kịch liệt, từng tiếng oanh oanh vang lên như thiên địa bị xé nát.
Một tiếng hét chấn áp Chư Thiên!
Dạ Ảnh ngưng mắt nhìn lên, ma khí đã dày đặc vô cùng, theo đó mà không gian xung quanh cũng bị phong tỏa lại, từ nơi ma khí phong toả tản ra vô cùng mạng mẽ áp chế, khiến cho tất cả mọi thứ bên trong trở nên yếu đuối.
Giống như phải đối mặt với người nắm giữ sinh tử bản thân, dù không muốn nhưng vẫn bị áp chế một cái đầu. Áp chế này cũng giống như huyết mạch áp chế. Một yêu thú dù mạnh mẽ tới đâu, khi đứng trước một đầu Chân Long dù nhỏ bé hơn, nhưng vẫn sẽ bị Chân Long áp chế, thực lực giảm mạnh, run rẫy trước nó.
Đây chính là áp chế!
Bên trong Ma Thiên, không có tăng lên thực lực cho Ma Nhân, mà chính là tồn tại cái gọi là áp chế này.
Mà kẻ bị áp chế liền là Dạ Ảnh!
Ma Thiên này nói đơn giản một chút chính là phong tỏa thời không, chiếm nơi này thành của mình, bên trong thiên địa của bản thân không phải mọi thứ do mình quyết định?
Trục xuất hay giữ lại đều do hắn!
Đây, là ưu thế sân nhà!
Ở trong Ma Thiên, Dạ Ảnh thực lực đúng là giảm mạnh, từ Đạo Quân xuống Đạo Nhân, thánh quang quanh người cũng bị ép cho nhỏ yếu lại.
Nhưng bởi vì Thần Thể nên thực lực cũng được tăng lên mảng lớn, không thật sự là yếu như thế.
Tại thời điểm này, Ma Nhân cũng dứt hẳn tiếng hét, nhìn xuống Dạ Ảnh, lộ ra nụ cười nhạt như đứng trên đỉnh cao nhìn xuống sâu kiến bên dưới, khinh thường cùng cao ngạo.
- Ma Ha Diệt Y Thủ!
Hắn khẽ nhấc tay, ma khí xung quanh liền theo đó mà động, ầm ầm đánh tan hư không, đồ diệt vạn vực.
"Oanh" một tiếng, chỉ gặp hắn đánh xuống một vỗ, không gian liền chấn động, lăng không một vỗ liền là hủy thiên diệt địa, phá vạn đạo đồ vạn pháp.
Tại một vỗ này vừa xuống, Dạ Ảnh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, theo đó mà tuyệt diệt. Hắn lấp tức giơ lên song quyền, thánh quang lần nữa bùng phát mạnh mẽ, bao trọn một khoảng không lớn.
Song thủ như trở thành thánh cốt chi thủ, thánh quang cực hạn chiếu rọi ra, chống đỡ ma thủ.
"Oanh" Trời đất nổ vang, thời không cùng sập, hóa thành hư vô. Bên dưới nơi va chạm này, vạn pháp tịch diệt, đại đạo tịch liêu, từng cái từng đạo hóa thành năng lượng trùng kích đi ra, khiến không gian chấn động, run lên mạnh mẽ.
Ma thủ đánh lên song thủ, lực lượng này vượt qua không biết bao nhiêu trước đó.
Cũng không phải là Ma Nhân mạnh hơn mà là Dạ Ảnh yếu đi, nên cảm thấy như vậy.
- Phá!
Dạ Ảnh hét lớn như cuồng long phẫn nộ, song thủ nghiêng qua hóa thành chưởng, lực lượng mạnh mẽ đủ để chấn đại địa thành bụi phấn đánh lên ma thủ.
Ầm ầm!
Gió lớn thổi qua, đất đá vỡ vụn bay lên, điên cuồng xoay tròn thành một cực đại lốc xoáy. Lấy nơi Dạ Ảnh làm trung tâm, quét ngang trời đất, lôi đình vạn trượng đánh xuống, lưu lại thiên địa chi uy.
Oanh oanh!
Trong trung tâm lốc xoáy, Dạ Ảnh cơ thể quấn lấy thánh quang, lại như lôi long hộ thể. Thánh quang phun trào mãnh liệt, Dạ Ảnh tại bên dưới Thánh quang phun trào, liền như trở thành Thánh Nhân, chiếu sáng vạn vật, đồ diệt vạn ma.
Tại thánh quang như điên cuồng đánh lên, ma thủ cũng bị đánh nát!
Dưới thánh quang chiếu rọi, hắc ám lui dần!
Dạ Ảnh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt của thánh nhân, như ngàn vạn nhật nguyệt đồng quang. Khi hắn nhìn lại, quản chi hắc ám bao phủ, hắn vẫn một mực xuyên thủng hết thảy, hắc ám cũng như vậy, mà thiên địa cũng như vậy.
Ánh mắt quét đến đâu ma khí lùi đến đó, trong hắc ám, Dạ Ảnh như một vị thánh thần chiếu rọi thế gian, xua đuổi Hắc Ám.
- Hừ!
Ma Nhân thấy vậy, hừ một tiếng khiến hư không run rẩy, không nói một lời mà đánh tới Dạ Ảnh.
Dạ Ảnh cũng không do dự, tàn ảnh lóe lên rồi biến mất.
Ầm Ầm!
Trên bầu trời liền xuất hiện vô số vết nứt, dưới mỗi lần va chạm, đều sinh ra cuồng phong gào thét, chấn vỡ không gian, khi năng lượng ba động càng mạnh đi ra, khuông viên vạn dặm bị đánh thành bụi phấn.
Lực lượng kinh khủng này làm đại địa bị đánh thành cát bụi, từng cái hố sâu vạn trượng bắt đầu lan lên, vết nứt ma khí cũng tràn lan đi ra, ma khí ở đó càng mạnh mẽ phun lên.
Trên bầu trời, Ma Nhân cùng Dạ Ảnh đã đánh đến thiên hôn địa ám, ảm đạm không chịu nổi. Từng khỏa tinh thần, nhật nguyệt đều như rơi rụng xuống.
"Oanh" Một tiếng vang lên, chỉ gặp Dạ Ảnh quyền phong đánh đến Ma Nhân.
Nhưng là khi chạm đến Ma Nhân, bỗng thấy Ma Nhân tan biến vào hư không, đây là tàn ảnh!
Dạ Ảnh biết trúng kế nhưng không loạn, vội vòng người sang một hướng, thánh quang tại mi tâm mãnh liệt cháy ra, rọi sáng trời đất.
Khi thánh quang đi ra, bỗng thấy Ma Nhân từ trên đầu một cước đá xuống. Liền nghe một tiếng oanh oanh vang lên, không gian nơi Dạ Ảnh vỡ ra, bị một cước phá nát đánh lên.
- Huyền Hoàng Tam Thể!
Trong lòng quát lớn một tiếng, Dạ Ảnh bỗng trở nên hư ảo, chợt thấy hắn run lên, bên cạnh hiện ra hai thân ảnh.
Hai thân ảnh này giống Dạ Ảnh vô cùng, chính bởi từ Dạ Ảnh phân ra.
Oanh một tiếng, cả ba thân ảnh cùng một lúc bùng phát ra lực lượng cực hạn, thánh quang cũng là mạnh mẽ đi ra, làm trời đất lâm vào tịch mịch.
Cũng ngay lúc này, Ma Nhân đá tới, hai luồng lực lượng phá thiên đánh lên nhau!
"Phanh" một tiếng, Ma Nhân đánh gãy thánh quang, đánh bay ba thân ảnh vào đại địa.
Ầm ầm!
Đại địa chấn động, cả ba Dạ Ảnh va chạm khiến đại địa nứt ra một mảng lớn, bọn hắn bị một cước đá bay, liền hắc bào bị chấn cho rách nát, lộ ra những vết thương lớn ở đó.
Chợt bọn hắn lắc người, bay ngược trở lại, đứng đối diện Ma Nhân.
Ma Nhân thấy một cước không làm được gì lớn cũng không kinh ngạc gì nhiều, dù sao quang minh cũng là khắc tinh của ma khí, trừ phi phá vỡ được quang minh thánh thể bảo hộ, mới may ra ma diệt được kẻ này.
Nhưng, càng như thế hắn càng thích!
- Quang Minh Thánh Thể đúng là rất mạnh, nhưng...
Ma Nhân bỗng cười lớn, chợt thấy hắn ma khí co rút lại, thiên địa như bị một lực hút kéo lại gần.
- Hôm nay ăn ngươi, ta sẽ đạt được lực lượng tối cao nhất, đến lúc đó sẽ là thời điểm Ma tộc phục hưng! Haha
Ma Nhân điên cuồng đưa tay ra, như kéo lấy trời đất về cùng một phía, ầm ầm đánh vỡ thời không.
Hai mắt hắn lóe lên âm mang, khí tức u ám vô cùng thoát ra.
Đột nhiên thấy Ma Nhân cười tà, biến mất.
Đúng vậy, là biến mất!
Chỉ trong chưa được một cái nháy mắt, Ma Nhân đã lần nữa đánh tới.
Trong chớp mắt đó cả ba thân ảnh đều biến sắc, vội vượt không tránh né, thế nhưng Ma Nhân lần nữa biến mất, như chưa từng tồn tại.
Lại đến!
Ma Nhân cười tà, hiện ra sau lưng một trong ba Dạ Ảnh, thân ảnh liền một cước đá lui, nhưng khi hắn vừa đá ra, chỉ cảm thấy chân mình bị nắm lấy, liền xuơng cốt kêu răng rắc.
- Aa!
Hét lớn vì đau đớn, hắn trong chớp mắt bị bóp nát, nổi đau này không đơn giản là bị bóp nát xương cốt, mà là bị ma khí thôn phệ đi.
Huyết nhục bắn ra, nhuộm đỏ thiên địa, nhưng Ma Nhân lại không để ý, đưa vào trong miệng, như đang thưởng thức món ngon.
Cách đó không xa, hai thân ảnh Dạ Ảnh còn không kịp phản ứng đã thấy một thân ảnh bị diệt, không khỏi nhíu mày.
Không đợi bọn hắn phản ứng, Ma Nhân đã động!
Ma Nhân như có hàng ngàn cái ma ảnh, thoát ẩn thoát hiện, khi ngươi tưởng bắt được nó thì ngươi lại phát hiện nó chẳng qua chỉ là một cái ảo ảnh!
Trong Ma Thiên này, Ma Nhân là Chúa Tể, trừ phi ngươi có thực lực tuyệt đối đủ để nghiền Ma Thiên ra, nếu không thì ngươi liền là vô lực như vậy.
Không biết lúc nào Ma Nhân trên tay đã nắm lấy hai người bọn hắn, cười điên cuồng.
- Haha, quang minh lực lượng, ta đây liền không khách khí mà ăn a.
Một tiếng rắc vang lên, chỉ gặp Ma Nhân nuốt lấy hai thân ảnh, ma khí phun ra thôn phệ hai thân ảnh vào trong. Mà hai thân ảnh đó cũng bị hóa thành một cục, duy nhất khiến người khác kinh hãi là sau khi Ma Nhân thôn phệ hai người, thân thể hắn lóe lên tia sáng.
Ma Nhân ngay lập tức cảm nhận được Thánh quang lực lượng đang chảy qua cơ thể, muốn thoát ra ngoài. Hắn cười gằn, tham lam lấy ma khí mạnh mẽ cưỡng ép thánh quang lực lượng hướng lên chiếc Ma Sừng của mình.
Ma Sừng chính là nơi hội tụ lực lượng của Ma Tộc, giống như Đan Điền của nhân loại!
Vì Ma tộc trời sinh hắc ám, bản thể của nó cũng là hắc ám bản nguyên kết cấu thành. Nếu như nói quang minh là mặt phải thì lực lượng hắc ám lại mặt trái của sáng thế chi lực.
Có thể nói hai lực lượng này tương khắc lẫn nhau, một sống một chết!
Nhưng, hai lực lượng này lại cùng chung một nguồn gốc... Hỗn Độn!
Nếu như dung hợp hắc ám cùng quang minh lại với nhau, sẽ sinh ra Hỗn Độn, hay nói cách khác là quy về hỗn độn!
Ma Nhân chính là vì cái này mà muốn thôn phệ quang minh lực lượng!
Bạch Hổ đờ đẫn, đây là cái tình huống gì, công tử nhà hắn bị thôn phệ? Chẳng lẽ chết như vậy, bị một cái Ma tộc tiểu tử thôn phệ? Nó còn chưa kịp phản ứng mà, chỉ mới trong vòng hơn mười phút mà đã bị Ma Nhân thôn phệ rồi?
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.