Vạn Cổ Ma Thần

Chương 25: Cổ kính




Mọi người do dự một hồi rồi cũng đi tới nơi Dạ Ảnh nằm, vừa nhìn thấy hắn cả bọn liền giật mình, hoảng sợ nhìn nhau.
- Đào ra xem.
Sư huynh tên Lý Trọng Minh lên tiếng phân phó nói ra. Nói rồi hắn cùng với những người còn lại đem bùn đất trên người toàn bộ đào ra, lúc này cả người Dạ Ảnh cũng lộ ra trước mắt bọn hắn.
- Còn chưa có chết?
Nhìn Dạ Ảnh còn không có bị hủ hóa, sư huynh kia không khỏi trầm giọng nói ra. Vừa nói hắn cũng lấy ra từng đám bùn trên mặt Dạ Ảnh ra.
- Chưa chết, chẳng lẽ là bị yêu thú đánh trọng thương nên ngất ở đây?
Tất cả mọi người nghi hoặc, việc người vào núi săn bắt yêu thú, bị yêu thú đánh trọng thương thậm chí là chết cũng là bình thường sự tình.
- Nhưng nhìn hắn bộ dạng này chỉ sợ là một phàm nhân a, không giống tu sĩ chút nào?
Một nam đệ tử trong nhóm nhìn Dạ Ảnh bộ dạng không khỏi thấp giọng nói ra.
Lời này nói ra liền thấy mọi người gật đầu đồng ý, nhìn hắn phổ thông không cách nào phổ thông hơn, xem xét liền không thấy giống cái gì tu sĩ, càng không giống cường giả.
- Nhìn hắn bộ dạng như vậy chắc cũng là đã nằm ở đây lâu đi. Thế mà lại không có ai đi tìm, chắc là một thân một mình lẻ loi a. Đúng là đáng thương.
Nữ đệ tử lắc đầu đáng thương nói ra.
- Còn sống đã là kỳ tích rồi, ở trong núi sâu này mà không có bị yêu thú ăn thịt liền là may mắn của hắn.
Lý Trọng Minh nhìn lấy diện mục của Dạ Ảnh, nói ra.
Mọi người nghe nói thết cũng gật đầu, cảm thấy hắn đúng là may mắn, có thể sống lâu như vậy trong rừng sâu này. Thế nhưng mọi người nghi hoặc duy nhất đó là hắn không có chết đói sao? Bất quá bọn hắn cũng không để ý đến cái này lắm.
- Giờ đem hắn như thế nào?
Tại lúc này, sư đệ lên tiếng nói nhỏ một câu.
Thời điểm lời vừa nói ra, mọi người ở đây ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không ai biết phải làm như thế nào. Bọn hắn là tu sĩ, chẳng lẽ lại đi chiếu cố phàm nhân như hắn? Chưa nói đến sẽ ảnh hưởng đến tu luyện sự tình của bọn hắn, chỉ riêng việc tu sĩ lại chiếu cố phàm nhân cũng khiến bọn hắn nản lòng lắc đầu.
- Hay là đem về Thanh Vân đảo đi, chúng ta không nên để hắn ở đây được, vậy thì đem hắn đến Thanh Vân đảo, ở đó ít nhất hắn cũng sẽ sống được.
Nữ đệ tử lúc trước phát hiện ra Dạ Ảnh thấy không ai nói gì, liền nhỏ giọng nói. Nữ đệ tử này gọi là Mạc Huyền Nhi, chính là đệ tử của Thanh Vân Tông, thiên phú cũng bình thường nên cũng không được mọi người xem trọng lắm. Tuy nhiên cũng vì nàng luôn cố gắng nên không tụt lại phía sau mọi người xa lắm.
Lý Trọng Minh lập tức nhìn nàng, nói ra:
- Đem hắn về Thanh Vân đảo để hắn tự sinh tự diệt, không bằng lúc này một kiếm giết hắn đi, ít nhất cũng có thể để hắn thống khoái, nếu như đem hắn về Thanh Vân đảo, lại thêm bộ dạng hắn thế này chỉ sợ cũng không sống được bao lâu, liền là dày vò hắn đi.
Mạc Huyền Nhi nghe thấy thế liền cúi đầu, không biết làm thế nào, nhìn Dạ Ảnh trầm ngâm một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói:
- Nếu như hắn sống không đươc, vậy, vậy ta chiếu cố hắn.
Trầm mặc một lúc, Lý Trọng Minh nhìn nàng nói:
- Ngươi xác định, hắn dù sao cũng là không quen không biết, ngươi lại là tu sĩ, vốn thiên phú bình thường, nếu như giành thời gian chiếu cố hắn không phải là không có thời gian tu luyện sao?
Mọi người lập tức nhìn tới Mạc Huyền Nhi, mọi người cảm thấy đây đúng là không phải chuyện gì tốt, dù sao ai cũng không muốn đi chiếu cố một phàm nhân mà bỏ lỡ con đường tu luyện của mình cả.
- Sư muội ngươi không cần phải vì một phàm nhân như này mà rước lấy phiền phức đâu?
Nữ đệ tử còn lại lên tiếng khuyên bảo.
Mạc Huyền Nhi lúc này có chút do dự, nàng lúc này nhìn tới Dạ Ảnh, thấy hắn y nguyên vẫn như vậy nằm ở trong đám bùn cỏ, nàng cúi đầu, hít một hơi thật sâu rồi cắn răng nói ra:
- Ta chiếu cố hắn!
- Ài, đã ngươi kiên quyết như vậy chúng ta cũng không nói gì nữa, ngươi vẫn là lương thiện như vậy. Chỉ là từ sau khi ngươi đưa hắn xuống núi, hắn liền là ngươi chiếu cố. Cũng đừng có nửa đường vất bỏ, đến lúc đó lại làm thanh danh của ngươi, hay cả tông môn bị đó mà liên lụy.
Lý Trọng Minh trầm giọng nói:
- Được rồi, lúc này cũng nên trở về thôi.
Hắn nhìn các đệ tự một chút rồi hướng tới Thanh Vân đảo mà đi.
Thời điểm này các đệ tử khác cũng nhao nhao đi theo, Mạc Huyền Nhi cũng cõng lấy Dạ Ảnh đi theo mọi người trở về.
Mạc Huyền Nhi đám người rốt cuộc cũng về đến Thanh Vân đảo, trên đường chia ra, những người khác đi về tông môn còn nàng thì đi đến một nơi khác.
Nơi này là Vũ Huyền Đại Lục, chính là một thế giới trăm vạn ức dân, cường giả như mây. Tại thế giới này có vô số tông môn vô địch, cường giả bá đạo tuyệt luân là rất nhiều.
Thanh Vân Tông là nơi Mạc Huyền Nhi bọn hắn tông môn, Thanh Vân Tông chính là ở tại trên Thanh Vân Đảo. Thanh Vân Đảo liền là một hòn đảo nhỏ nằm trên Vũ Huyền Đại Lục.
Trước đây Thanh Vân Đảo cũng là tông môn san sát, nhiều tông môn thế hệ vô địch quét ngang cửu thiên thập địa, nhưng hôm nay liền xuống dốc, trở thành một tam lưu môn phái, xa xa không cách nào cùng trước kia so sánh.
Thanh Vân Tông này trước đây cũng là danh tiếng hiển hánh, uy hiếp qua Vũ Huyền Đại Lục, nhưng trải qua vô số năm tháng vô địch của mình, Thanh Vân Tông cũng là xuống dốc mạnh mẽ, từ đỉnh phong môn phái liền thành tam lưu môn phái.
Lúc này Mạc Huyền Nhi đem Dạ Ảnh tới một căn phòng thô sơ nhưng thoáng mát, đặt hắn lên trên giường nhỏ, rồi cẩn thận lau sạch thân thể cho hắn.
“Hô” Thở dài một hơi, sau khi lau sạch tất cả vết bùn trên người hắn, nàng xấu hổ đỏ mặt mà thay cho hắn một bộ y phục khác.
Làm xong tất cả, nàng ngẩng đầu đánh giá Dạ Ảnh một chút, hắn lúc này đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, cũng không còn vết bùn như lúc trước nữa. Cuối cùng gật đầu, như thỏa mãn.
Nàng lúc đó lấy ra một chén có chứa thủy dược, để Dạ Ảnh uống vào. Trong suy nghĩ của nàng Dạ Ảnh lúc này đã như không có khả năng mở miệng ăn uống như bình thường được. Nàng đúng là đoán đúng rồi, Dạ Ảnh lúc này xác thực là không thể nào cử động được, toàn bộ khí lực của hắn đều bị rút hết, chỉ có thể từ từ khôi phục mà thôi. Nhưng tất cả mọi chuyện diễn ra bên ngoài thì hắn vẫn biết được.
Ngày qua ngày, Mạc Huyền Nhi sau khi từ tông môn trở về nàng mỗi lần đều đút cho hắn uống như vậy. Nói tới tông môn, mấy ngày nay đúng là không có gì khác nhau, về chuyện của Dạ Ảnh thì mọi người đều biết, ít nhiều cũng có người khuyên, nhưng nàng vẫn kiên quyết lắc đầu.
Trải qua một thời gian, mặc dù Dạ Ảnh Niq79 chưa hồi phục lại được một chút nào lực lượng, nhưng khí lực lại hồi phục lấy một ít, chút khí lực này đủ để hắn mở mắt, đủ để hắn cử động.
Khi hắn mở mắt ra cũng là buổi trưa nắng lớn, thời điểm Mạc Huyền Nhi đi đến tông môn của mình tu luyện.
Dạ Ảnh chậm rãi ngồi dậy, hai tay vừa đưa ra liền nghe rắc rắc vang lên. Hắn cười khổ lắc đầu, nhắm mắt lại một hồi, rồi mở ra. Ánh mắt hắn bỗng như mở ra thần mục, nhìn vào nơi sâu trong Thanh Vân Tông, một lúc sau thì nhắm mắt như ngủ đi một dạng, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Lão đầu ngươi đúng muốn phiền chết người.
Thì thầm một câu, hắn bước ra ngoài.
Dạ Ảnh lúc này mặc vào thanh y, lại bộ dạng nhìn như yếu đuối của hắn liền không ít người lầm tưởng là thư sinh, chỉ là hắn không rãnh đi để ý đến mấy thứ đó.
Thanh Vân Thành người đông như kiến, nhưng là Thanh Vân Thành vẫn rộng rãi, dù rất đông người nhưng không có một chút cảm giác chật chội khó chịu nào.
Trong Thanh Vân Thành có rất nhiều người bày hàng ra bán, có người bán bảo khí, có người lại bán đan dược, hay có người bán những thứ cổ quái kì lạ. Nói chung là rất nhiều thứ khác nhau, phải nói là đầy đủ, ở đâu cũng có.
Ở một góc phía trước, một lão giả đang cầm lấy một chiếc cỗ kính vỡ rao bán.
Cổ kính có màu xanh lục, bên trên khắc lấy từng cái đồ án phù văn tối nghĩa, trên mỗi đạo đồ án, phù văn đó lại như có ngàn vạn sợi tơ bé nhó kéo dài, uốn éo tạo thành hình một ngôi sao năm cánh, lấp lánh kim quang.
Nhìn vào thì cổ kính này đúng là bất phàm, đáng tiếc là Cổ kính rách nát đến đáng thương, phần bên trong cổ kính bị vỡ hơn phân nửa, chỉ còn lại một đoạn nhỏ.
Nhưng nếu như là Tiên Đế ở nơi này chắc chắn sẽ giật mình, bởi cổ kính mặc dù bị rách nát, tan vỡ lớn như thế, nhưng thần khí nhàn nhạt ẩn hiện chảy qua, không chút nào tầm thường, tựa hồ là một cái tàn thần khí đi.
Đáng tiếc là những kẻ ở đây làm gì có mắt nhận biết hàng, nên chỉ xem đây là một cái không bình thường cổ kính mà thôi, nhưng cũng chỉ giới hạn ở không bình thường.
Nhiều người tò mò hiếu kì, vào hỏi:
- Vị tiền bối này, chiếc cỗ kính này giá bao nhiêu?
- Năm trăm Kim Linh Thạch.
Lảo giả cầm kính nói một câu làm những người bên ngoài trừng lớn mắt, nhìn người xung quanh như muốn hỏi có nghe nhầm không.
- Chiếc kính rách nát này mà đáng giá năm trăm kim Linh thạch, dù là năm kim thạch ta cũng còn tiếc linh thạch a.
Một người đứng bên ngoài nghe vậy liền lên tiếng nói. Những người khác nghe thế cũng là gật đầu. Năm trăm Kim Linh Thạch chính là năm ức Thanh Linh Thạch, chưa kẻ bọn hắn có tiền hay không, chỉ nói tới cái giá lớn thế này mà mua về một chiếc cỗ kính rách nát như này thì chỉ sơ có kẻ điên mới mua.
- Không mua thì cút đi. Đừng ở đây chướng mắt ta.
Lão giả nói một câu dọa sợ những người ngoài.
- Hừ, chỉ là một chiếc cỗ kính nát, có cần phải như thế trân quý không. Lại còn uy hiếp người, đúng là ăn mày còn kiêu ngạo.
Mọi người tức giận nói.
Lão giả không nói gì, mắt nhắm lại.
- Ta mua.
Đúng lúc đó, một âm thanh chậm rãi vang lên. Khi âm thanh vang lên, mọi người cũng giật mình nhìn lại, bọn hắn đơn giản là muốn xem ai lại điên mua chiếc cỗ kính rách nát này về với giá năm trăm kim linh thạch.
- Kẻ này là thiếu gia nhà ai vậy?
- Ta không biết, nhưng chắc là một thiếu gia của đại gia tộc nào đó, nếu không thì hắn cũng không có can đảm kêu lên như thế.
- Cũng đúng.
Mọi người nhất thời ngơ ngác nhìn thiếu niên phía trước, nhiều người đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này, lão giả đang nhắm mắt nhẹ mở ra, nhìn lấy Dạ Ảnh nói:
- Năm vạn Kim Linh Thạch.
Ăc, lời vừa ra liền để mọi người giật mình. Đây là con mẹ nó chuyện gì vậy, chiếc kính rách nát kia vốn chỉ là năm trăm Kim Linh Thạch, nhưng lúc này lại bị hô lên năm vạn Kim Linh Thạch. Bọn hắn không khỏi nhìn lại thiếu niên phía trước, xem hắn phản ứng thế nào.
Chỉ là khi nghe thiếu niên lên tiếng, bọn hắn miệng không nhịn được mà co rút:
- Tốt.
Thiếu niên này chính là Dạ Ảnh, hắn không chút do dự mà lên tiếng.
- Cầm lấy đi.
Lão giả cầm lấy cỗ kính đưa qua cho hắn, nói:
- Đưa Linh Thạch!
Dạ Ảnh nhìn cỗ kính một hồi, một lúc sau mới dời mắt nói:
- Ta không có Linh Thạch...
Một lời hắn nhẹ nhàng vô cùng nhưng vào tai người khác lại như sấm chớp bên tai, hai mắt không khỏi nhìn chặt lấy hắn, như muốn xem hắn có phải kẻ điên hay không.
Lão giả lúc này mày chợt khẽ nhíu, toàn thân của lão bỗng có một cỗ khí tức mờ nhạt hiện ra.
- Nhưng... ta có thể cho ngươi biết một thứ.
Dạ Ảnh nói một tiếng rồi khẽ nhất tay một cái, năm ngón tay ngưng diễn, đầu ngón tay từng đạo quang liên lóe lên, từng đạo từng đạo linh quyết diễn hóa đi ra, chỉ trong chớp mắt, tại trên không trung bất ngờ xuất hiện một đồ án kì lạ.
Cái đồ án cổ quái vô cùng, nó giống như đang ngưng diễn ra huyền diệu lại như bình thường hình vẽ, không ai biết đến tốt cùng cái đồ án này có gì huyền diệu.
Mọi người không hiểu gì, càng không biết cái gì. Bọn hắn lúc này cứ tưởng Dạ Ảnh đang vẽ bừa một cái hình vẽ, liền lập tức cười lớn.
Nhưng là lão giả bán hàng lúc này, khí tức quanh lão bỗng tan biến, ánh mắt nhìn vào đồ án trên không trung lập tức mở lớn, thần sắc ngưng trọng lại.
Chợt nghe một âm thanh vang lên:
- Vạn Cổ đổ duy nhất, Thiên Hạ thái bình suy.
Lúc này, cả người lão giả lập tức chấn động mạnh, thần sắc hắn bỗng trở nên kích động, đến cả hô hấp cũng ngừng trệ đi. Ánh mắt không thể tin được nhìn tới đồ án, đến khi đồ án trên không trung tiêu thức lúc lâu, lão mới run mạnh một cái, thần sắc trở lại bình thường, nhưng là không kiềm chế được kích động trong lòng.
Mọi người cũng không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, vốn tưởng là lão giả sẽ đánh thiếu niên này, ai ngờ khi nhìn thấy cái hình vẽ kì quái kia, lão ta lại như thế kích động. Bọn hắn không khỏi nhìn lại đồ án trên không trung, đáng tiếc là đồ án lúc này đã biến mất.
Lão giả sau khi ổn định lại tinh thần kích động, bỗng hướng Dạ Ảnh cúi người vái một cái rồi lập tức biến mất đi, cứ như có một chuyện vô cùng quan trọng đang đợi lão đi làm vậy.
Dạ Ảnh lắc đầu than, vô địch thế nào rồi cũng sẽ có lúc suy thoái a, Thiên địa cũng vậy mà người cũng vậy. Không có thứ gì vĩnh tồn bất biến cả.
Hắn cảm thán một câu rồi quay người trở về. Chỉ là đúng lúc đó, một tiếng hùng hồn vang lớn:
- Vật này ta muốn!
Âm thanh như xuyên thủng màng nhĩ đánh vào tai mọi người, nhiều người tu vi yếu một chút liền bị chấn lui sau vài bước.
Tiếp theo liền nghe oanh oanh từng tiếng, một cỗ khí tức cực kì sắc bén như thần kiếm đánh tới, lập tức đem những người xung quanh chấn động rung lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.