Vạn Cổ Ma Thần

Chương 20: Mộc Điệp Tình




Đang lúc đó, chợt một âm thanh phách phách kèm them âm thanh như lôi đình vang lên:
- Tránh ra!
Âm thanh rất lớn cứ như sư tử hống vậy. Âm thanh vang lên chấn kinh mọi người, những kẻ tu vi thấp một chút liền trong đầu ong ong không chịu nổi.
Cũng ngay lúc đó, liền thấy một đầu sư tử to lớn hơn đang đi tới, ánh mắt tóe lửa nhìn xung quanh dọa sợ những người đang đứng bên ngoài kia. Trên thân con sư tử này là một gã trung niên to lớn, mặt mày dữ tợn, nhìn vào không khác với đầu sư tử kia là bao. Gã trung niên này toàn thân là áo giáp sắt, thêm song đao sau lưng khiến cho người ta nhìn vào liền cảm giác lạnh người, không chủ động mà lùi về sau nhường đường cho hắn.
- Đây... đây không phải là Trung Uy phó đoàn trưởng của Trung Sư Đường chứ.
Khi nhìn thấy gã trung niên này, ai cũng nhao nhao hoảng sợ. Một người có chút phân thận liền nhận ra người này, nhưng là khi hắn lên tiếng thì những người khác càng kinh sợ hơn.
Trung Sư Đường, đây chính là Nhất Đường trong Tứ Đường do chính thành chủ đại nhân thành lập cùng huấn luyện. Tứ Đường là một thế lực thần bí quan sát lấy bốn hướng của Dương Nam Thành. Không ai biết trong Tứ Đường có bao nhiêu thành viên, nhưng nếu có một nhân tố nào ảnh hưởng đến Dương Nam Thành, thì trong vòng một ngày bọn hắn ngay lập tức biết được và xử lí. Tuy nhiên, xử lí ra sao thì lại không ai hay biết, nhưng chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng chút nào a.
Bất quá, cũng không phải khi nào Tứ Đường cũng xuất động, bọn hắn chỉ xuất động khi nào nhận thấy được uy hiếp của nhân tố đó đến Dương Nam Thành, còn bình thường mọi thứ đều được giao lại cho thế lực khác, như là Mộc gia chẳng hạn. Mộc gia tại Dương Nam Thành cũng là một thế lực cự đầu, dù không thể so với những thế lực ngoài kia song đặt ở đây lại là tuyệt đối cự đầu.
Trở lại, khi mọi người tránh lui mở đường, liền ánh mắt cũng theo đó hướng tới nơi đó. Phía sau gã trung niên đáng sợ, một vị thiếu niên tuấn tú cỡ mười bảy mười tám tuổi đang cưỡi một con Bạch mã đi đến. Con bạch mã này cũng như những con ngựa bình thường eHnEa thôi, không có gì đặc biệt. Nhưng lúc này đây khi vị thị thiếu niên này cưỡi lên lại nhìn rất giống bạch mã hoàng tử trong lòng các thiếu nữ đang hoài xuân kia.
Thiếu niên này rất tuấn tú, hơn nữa ra đôi mắt ánh lên tia tà dị, nhiều thiếu nữ khi nhìn vào đôi mắt liền như bị hút hồn đi. Thiếu Niên chậm rãi cưỡi bạch mã hướng Mộc gia đi tới, trên đường đi cũng thường xuyên mĩm cười gật đầu với mọi người, tỏ vẻ rất thương thiện.
- Oa, Hà công tử hắn cười với ta kia...
- Cái gì, cười với ngươi, ngươi có nhầm không đó? Rõ ràng là nhìn ta cười.
Chỉ với vài nụ cười đã khiến cho những người xung quanh điên cuồng như vậy, đúng là không thể khinh thường được a. Tuy nhiên, trong những người đó, lại có vô số kẻ đỏ mặt phừng phừng, ánh mắt phun lửa nhìn vào hắn, à cái này gọi là ghen tị, ghen tị ấy mà.
Chậm rãi đi tới Mộc gia, thiếu niên cưỡi bạch mã thấy đã tới Mộc gia đại môn cũng liền nhảy xuống ngựa, nhìn qua Trung Uy đang đứng bên cạnh tỏ vẻ hung thần ác sát kia gật đầu, nói vài câu vào tai hắn, liền thấy Trung Uy đi ra ngoài rồi biến mất.
Mộc gia đúng là rất xứng với danh một trong những Cự đầu ở Dương Nam Thành, đại môn rõ ràng cũng là bá đạo như vậy. Chỉ thấy đại môn được làm bằng Thiết Tinh Thạch, những viên Thiết Tinh Thạch được làm thành một đầu Phượng Hoàng đang dương cánh muốn bay, đầu hướng lên trên trời hót một tiếng thanh tao.
Những người nhìn thấy đại môn này liền cảm thấy có chút si mê, lại có chút nóng bỏng như đối diện thật sự là phượng hoàng chân chính. Nhiều người nhìn vậy cũng thở dài cảm thán, đúng là cự đầu có khác a.
“Két —” Bỗng một tiếng vang lên, đại môn bỗng từ từ mở ra.
Chói mắt! Đây là hai từ đầu tiên người ta nghĩ đến khi đại môn mở ra. Bởi khi đại môn kia vừa mở ra, liền có một luồng ánh sáng đánh thẳng vào mắt, khiến bọn hắn vội vàng nhắm mắt lại.
Khi đại môn mở ra, chỉ thấy một lão giả mặt cười tươi đi ra. Tới gần vị thiếu niên kia cười nói:
- Hà công tử tới chơi mà lại không nghênh đón sớm hơn, đúng là thất lễ thất lễ rồi. Mong công tử thứ lỗi a.
Vị Hà công tử cười chắp tay nói:
- Tiền bối khách khí rồi. Lần này tới quấy rầy mong tiền bối thông cảm a.
Lão giả trên mặt vẫn treo nụ cười, nói:
- Không sao không sao, người đến là khác. Hà công tử lại là quý nhân từ xa đến sao có thể thế được. Đúng rồi, mời công tử vào trong các vị trưởng lão nghe tin công tử đến chơi liền đợi ở bên trong.
Nói thì nói thế nhưng trong lòng hắn lại khinh thường kẻ công tử này. Hừ, được cái cha ngươi là thành chủ, nếu không thì có gì hơn người chứ.
Hà công tử gật đầu, bước vào bên trong. Ở sau hắn một đầu yêu thú to mập đang chở lấy một chiếc rương lớn màu xám nâu đi theo.
Trong lúc đó, Dạ Ảnh không quản bọn hắn làm gì, hắn nhàm chán đi đến ngồi xuống một quán trà dành cho tu sĩ cấp thấp. Hắn ngồi ở đó nhấp nhi uống trà, mắt khép lại cứ như ngủ đi một dạng nhưng là toàn bộ Dương Nam thành này đều được hắn quan sát. Thậm chí nếu hắn muốn, thần thức của hắn có thể phủ kín toàn bộ Tinh không này.
Tiêu Thiếu Kiệt cũng ngồi vào ở đó, hắn lúc này áo bào cũng là bị rách nát vô cùng rồi. Hắn cùng Dạ Ảnh ngồi ở đây nhìn ra ngoài kia mà mặt lúc đỏ lúc trắng, cứ như đánh phấn vậy.
Vào trong mộc gia, một khoảng trời rộng hiện ra trước mắt. Từng đại điện rộng lớn sừng sững ở đó, những đại điện theo thứ tự từ thấp đến cao. Có đại điện cao năm mười mét lại có đại điện cao đến trăm mét.
Trên đỉnh của mỗi đại điện có một viên ngọc nhỏ như hấp lấy thiên địa tinh hoa, nhả ra thanh tân khí tức, làm nơi này có một bầu không khí thanh mát, dễ chịu. Cảm giác rất giống với Thiên Nguyên Thôn lúc trước.
Đó là đại điện, còn ngay giữa sân là một quảng trường rộng lớn, cao hơn mười mét, có thể chứa vài trăm người mà không cảm thấy chật chội. Đây cũng là nơi mà bọn hắn đến.
Đi khoảng hơn mười phút, lão giả cuối cùng cũng dừng lại trước quảng trường đó, quay đầu lại nói một câu rồi rời đi:
- Mời, các vị trưởng lão đang ở trên đó.
Hà Tĩnh Phong gật đầu, nhìn tới quảng trường trước mắt.
Hai chân hắn đạp nhẹ mặt đất, chậm rãi lơ lững bay lên trên.
- Hà công tử đã tới rồi. Gia chủ bận việc nên để chúng ta đến đây tiếp công tử.
Trên quảng trường, không có ai ngoài bốn vị trưởng lão vẫn ngồi đó. Bọn hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu xem như là chào hỏi.
Hà Tĩnh Phong sau khi đáp xuống quảng trường liền chắp tay nói:
- Các vị khỏe, hôm nay tới đây không biết có làm phiền chư vị không?
Các vị trưởng lão cười cười, một người trong đó nói:
- Công tử cứ gọi tên chúng ta là được rồi. Công tử đến chơi coi như là vinh hạnh Mộc gia chúng ta, sao có thể phiền được. Công tử ngồi đi.
Hà Tĩnh Phong gật đầu ngồi xuống, ánh mắt bỗng nhìn xung quanh như đang tìm thứ gì. Thấy hắn biểu hiện như vậy thì mọi người ở đây cười nhạt, bọn hắn đều là lão hồ ly, sao không biết Hà Tĩnh Phong tiểu tử này đang tìm gì chứ. Một người cười lớn lên tiếng nói:
- Hà công tử là đang tìm kiếm Điệp Tình hả? Nó đang bế quan ở phía sau Lộng Nguyệt Hồ, để ta kêu nó tới đây.
- Vậy làm phiền Trương trưởng lão.
Hà Tĩnh Phong mĩm cười gật đầu.
Trương trưởng lão tay vun lên một cái, chỉ thấy một tia thanh quang từ tay lão bay ra ngoài.
Một lúc sau bỗng một tiếng vang lên hưu liền thấy một thân ảnh xuất hiện bên cạnh lão. Trương trưởng lão thì thầm vài câu thì thân ảnh cũng biến mất.
- Ta đã để người đi kêu nó tới rồi, chắc sẽ không bao lâu liền tới đây. Hà công tử cũng yên tâm rồi a.
Trương trưởng lão nhìn Hà Tĩnh Phong cười nói:
- Hôm nay công tử không phải là chỉ đến chơi thế này thôi?
Hà Tĩnh Phong thấy có người nói thế thì cũng không che dấu gì nữa, nói:
- Trương trưởng lão ánh mắt sáng như thần, tại hạ lần này tới đây đúng là có một vài chuyện cần bàn với các vị, bất quá trước khi bàn tại hạ có đem một ít lễ vật xem như là tạ lễ đi.
Hà Tĩnh Phong nói xong liền thấy một đầu yêu thú đang bay lên. Mọi người ánh mắt nhìn lại liền co rút, không phải là vì đầu yêu thú mà là cái rương trên lưng nó. Cái rương này có một cỗ hung khí làm bọn hắn thấy tim cũng như run lên.
Hà Tĩnh Phong cười không nói gì, từ trong rương lấy ra một cái bình sứ màu đỏ, đưa cho bọn người trưởng lão.
- Đây là...
Những kẻ trưởng lão nhìn bình sứ bỗng trở nên thèm thuồng. Không đợi bọn hắn lên tiếng, Hà Tĩnh Phong đã nói:
- Bên trong đó có chứa năm Phá Thiên Đan có thể giúp các vị tấn cấp Thiên Hoàng, vốn tính thêm Mộc gia chủ, nhưng lúc này chỉ còn lại bốn vị nên viên đan còn lại các vị tự mình phân chia.
Các vị trưởng lão mắt lóe lên, bọn hắn lúc này đã là Địa Hoàng cảnh đỉnh phong, muốn tấn cấp liền phải tích lũy sâu đâm hoặc là nhờ đan được để đột phá, lúc này thật đúng lúc a. Bọn hắn vôi cười nói:
- Công tử hữu lễ nếu như không nhận thì phụ tấm lòng của công tử, nhưng nếu mà nhận không thì đúng là xấu hổ. Đành vậy, không biết công tử có chuyện gì nhờ chúng ta không, chỉ cần nằm trong phạm vi chúng ta liền vì công tử mà làm vậy.
Nhờ, nhờ con mẹ người! Hà Tĩnh Phong khinh thường hừ lạnh trong lòng, hắn biết những kẻ này đều là lão hồ ly, không có lợi ích sẽ không bao giờ làm, bất quá hắn cũng không quan tâm chút đan dược đó, nếu như có thể lấy được thứ kia thì tương lai những thứ đó hắn càng không đặt vào mắt. Tuy nghĩ thế nhưng ngoài mặt vẫn như cũ cười cười, nói:
- Các vị đúng là sảng khoái, đã vậy thì tại hạ cũng không ngại nữa.
Hắn ánh mắt lóe lên, nói:
- Tại hạ hôm đây đến là muốn... Cầu hôn Mộc Điệp Tình, Điệp Tình tiểu thư của quý gia?
‘Phanh —“ Bỗng một tiếng vang lên, liền thấy một cỗ khí tức âm trầm truyền tới.
Mọi người cả kinh, vội xoay người nhìn lại. Tại trước mắt bọn họ, một thiếu nữ ánh mắt lạnh lẽo đi tới. Thiếu nữ rất đẹp, muốn lồi có lồi muốn lõm có lõm. Nhìn thiếu nữ này không ai tin rằng nàng mới mười sáu. Thiếu nữ này như tiên thiên khiến người khác nhìn một lần liền không thể nhìn lần hai. Chỉ là lúc này ánh mắt nàng lạnh băng, như băng hoàng của băng tinh vạn năm.
- Các vị trưởng lão gọi ta đến đây không biết có việc gì không?
Âm thanh lạnh lùng của nàng chậm rãi vang lên, cứ như một đao băng cắt đứt suy nghĩ của mọi người.
- Điệp Tình ngươi đến rồi, chúng ta đang bàn chuyện. Bất quá ngươi đã đến rồi thì cũng tốt.
Một vị trưởng lão đứng ra cười nói.
- Hừ, Nếu đã bàn chuyện vậy thì các vị ở lại, ta không thể phụng bồi được, cáo từ.
Mộc Điệp Tình hừ một tiếng, không nhìn qua trưởng lão mà nhìn tới Hà Tĩnh Phong nói.
- Điệp Tình cô nương...
Hà Tĩnh Phong thấy sự tình không ổn, muốn lên tiếng thì đã bị cắt ngang.
- Mộc Điệp Tình! Đừng tưởng ngươi được coi là thiên tài liền không xem chúng ta ra gì? Ngươi nên biết phụ mẫu của ngươi lúc này đang bị gì, nếu như ngươi còn tiếp tục nữa thì phụ mẫu của ngươi...
Một vị trưởng lão híp mắt lại quát lớn.
“ Oanh —“ Bỗng một trận băng hàn xung thẳng lên trời, toàn bộ quảng trường ngập trong hàn khí. Khí tức lạnh lẽo từ hàn khí tản mạn ra xung quanh.
- Mộc Phiên, ngươi nếu đụng đến phụ mẫu ta, ta thề... ngươi... sẽ... chết... rất... thảm!
Từng từ từng tiếng lạnh đến thấu xương vang lên. Trong lời nói ẩn chứa một cỗ tức giận mãnh liệt vọng lại toàn bộ quảng trường.
- Ngươi...
Ở trong quán trà bình thường.
Dạ Ảnh mắt từ từ mở ra, hắn nhìn Tiêu Thiếu Kiệt đang run nhẹ cười nói:
- Tiểu cô nương kia tức giận rồi, không biết tiếp theo sẽ là trò gì hay đây. Sao ngươi không muốn biết sao?
Tiêu Thiếu Kiệt cắn răng, mặt trắng nhợt nói:
- Thì sao chứ?
- Ngươi không phải là yêu thích người ta sao?
Dạ Ảnh nói:
- Đến cả người ngươi yêu thương còn không bảo vệ được thì ngươi bảo vệ được ai? Ngươi muốn có thực lực, nhưng ngươi lại không cố gắng. Hay ngươi tưởng chỉ cần ngươi yên yên ổn ổn như thế này là được? Đời người dài ngắn bao lâu, cả một việc đơn giản đó mà cũng không làm được thì ngươi còn làm được gì đây?
- Ngươi nên nhớ rằng, mọi thứ trên đời là vô thường, vô sắc, chỉ có tâm ngươi là chân thật nhất. Chỉ khi ngươi ngộ được nó ngươi sẽ hiểu được rằng, trên đời này có nhiều thứ đáng ngươi cố gắng, đáng ngươi bảo vệ.
Nói rồi hắn nhắm mắt lại, cũng như lúc đầu ngủ đi một dạng.
- Yêu thương? Bảo vệ? Cố gắng? Ta phải làm sao đây?
Tiêu Thiếu Kiệt run lên kịch liệt, giọng cũng run rẫy theo. Bỗng ánh mắt hắn trở nên thanh tĩnh lại, tâm cũng bình tĩnh theo. Hắn nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra.
- Ta muốn thực lực! Ta muốn đạp đổ hết thảy dưới chân...
Thanh âm vang vọng quán trà làm nhiều người nhìn sang.
- Vậy, ngươi hãy giải quyết chuyện tâm ngươi muốn làm nhất lúc này đi. Khi đó, ngươi mới có thể an tâm mà theo đuổi thứ ngươi mong muốn.
Dạ Ảnh không mở mắt, âm thanh vang lên.
Cũng tại lúc này đây, ở trong Mộc gia.
- Đừng tưởng có chút thực lực liền không xem ai ra gì? Ta hôm nay cũng muốn xem ngươi dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy?
Mộc Phiến quát to, hai tay vun lên liên tục. Bởi vì tốc độ quá nhanh mà tạo ra từng cái tàn ảnh.
- Kim Thiên Ấn!
Bỗng “Oanh“ một tiếng, chỉ thấy tại hai tay Mộc Phiến, một đại ấn đang lớn dần. Đại ấn mang theo kim sắc chói mắt đánh ra. Từng tiếng ầm ầm vang lên, không khí bị xé nát, kim ấn phá không đánh tới.
Kim Ấn bay tới, càng tới gần càng lớn, như một đại sơn to lớn bị ném tới. Bầu trời như phá diệt, Không gian cũng lún sâu vào.
- Hàn Băng Kiếm!
Chợt nghe một âm thanh lạnh lùng vang lên, bỗng thấy từ trên bầu trời hàn khí lạnh lẽo điên cuồng tạo thành một cơn lốc bay xuống nơi Mộc Điệp Tình.
“Keng — — “ Một thanh âm chấn động cửu thiên, tại nơi cơn lốc hàn khí đó, một thanh kiếm băng đẹp mắt đang điên cuồng hấp lấy hàn khí bên ngoài mà lớn mạnh.
Mộc Điệp Tình nắm lấy thanh kiếm, hai tay hưu động tạo ra từng tiếng leng keng như chuông ngân. Mỗi lần hưu động liền có từng mũi kiếm băng bay ra đánh tới Kim Ấn.
Những mũi kiếm băng sau khi bay ra liền như tạo thành từng đạo sắc bén thần kiếm, oanh oanh đánh lên Kim Ấn phía trước.
Bên cạnh đó, những người còn lại vội tránh ra một phía, đứng một nơi xa xa nhìn lại.
“Oanh — —“ Một trận rung động làm quảng trường gần như sập đổ. Chỉ thấy tại nơi đó, từng đạo thần kiếm chém đứt không gian mà ra, tiếp theo liền thấy kim quang lóe lên, ầm ầm chấn vỡ đại địa.
Bỗng thấy hàn khí dày đặc thêm, một cự kiếm từ trời phóng xuống nơi đó. Cự kiếm băng phong, toàn bộ không gian như bị đông lại.
- Đại Kim Thủ Ấn!
Một thanh âm như sấm chớp vang lên, ngay lúc âm thanh vang lên liền có vô tận kim quang ẩn hiện. Kim quang xoắn theo cánh tay mà ra, tạo thành một thủ ấn.
“Phanh — —“ Thủ ấn vừa hình thành liền kéo theo vô số cuồng lốc đánh tới. Trong nhất thời mọi thứ như bị bao trong kim quang cùng hàn băng.
- Không nghỉ tới nàng ta đã tới được bước này. Đáng tiếc, chỉ là con của một kẻ hạ nhân, nếu như không phải thế, nàng ta thật sự có thể thành phượng hoàng a...
Bên ngoài quan sát trận chiến, một vị trưởng lão cảm khái nói.
- Ừ, đến cả ta cũng cảm thấy nàng ta tốc độ tu luyện quá nhanh. Chỉ sợ không đến hai năm liền muốn vượt qua chúng ta. Ài, đáng tiếc...
Một vị trưởng lão khác cũng lên tiếng nói.
Lúc này đây, trên quảng trường hàn khí cùng kim quang dần giảm đi. Nhìn vào trận chiến cũng rõ ràng hơn nhiều.
“Phanh —“ Bỗng thấy một kim ấn nhỏ đánh lên ngực Mộc Điệp Tình.
“ Ầm Ầm —“ Thân ảnh bị đánh bay, kéo dài trên mặt đất. Lúc này trên thân thể nàng toàn là vết đỏ, tím.
- Phụt, hô hô...
Mộc Điệp Tình cuối cùng cũng không phải là đối thủ của Mộc Phiên, dù sao nàng chỉ mới là Địa Hoàng trung kỳ trong khi đó Mộc Phiến đã là Địa Hoàng đỉnh phong.
- Hừ, Không biết tự lượng sức mình. Cứ tưởng có chút thực lực liền vô địch chắc.
Mộc Phiến đi ra từ trong khói bụi, ánh mắt nhìn nàng lóe lên quang mang nói.
- Hôm nay ta phế đi ngươi xem ngươi sau này còn ngông cuồng ngạo mạn được không. Còn phụ mẫu phế vật của ngươi nữa, ta xem khi ngươi phế rồi thì bọn hắn còn hy vọng được gì.
“Oanh —“ Một kim quang lóe lên, theo tay lão chỉ ra mà tới. Một kim ấn oanh oanh đánh lên người Mộc Điệp Tình.
Mộc Điệp Tình ánh mắt lạnh như băng, đối mặt với kim ấn đang đánh tới mà không, không một chút sợ hãi.
- Aaa
Bỗng lúc đó, một tiếng quát như đau đớn như từ cửu u ma vực truyền tới.
...
Ps: Cầu like, vote 5*, np, Tks, tks ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.