Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 855: Cố làm ra vẻ




Trong mắt Từ Thương Uyên hiện lên vẻ trêu tức, ông †a vung tay áo lên ra tay trước, chỉ thấy phía bên trái sau lưng người này lộ ra một bàn tay, lực lượng Thiên Ma cuồn cuộn xé nát không gian kia.
Cách không ra tay!
Đây là thủ đoạn khủng bố mà phải trên Bất Diệt Cảnh mới làm được.
Lúc này, Trần Mộc đánh một chưởng về phía bên trái.
Quyền chưởng va chạm, linh lực kinh thiên động địa lập tức nổ tung, đánh bay kiến trúc xung quanh hai người, những đệ tử đứng gần, cho dù là Thất Huyền Tông hay Linh Tiêu Tông thì đều bị đánh bay ra ngoài, phun máu tươi, sắc mặt tràn ngập kinh hãi nhìn hai người.
Kim quang rực rỡ chống đỡ sự tấn công của Thiên Ma lực, nhưng một giây sau, thân thể của Từ Thương Uyên đột nhiên biến mất, lúc quay đầu lại đã xuất hiện sau lưng Trần Mộc, Thiên Ma lực trong năm ngón tay nhảy lên, đánh mạnh xuống đầu Trần Mộc.
Thế công chưa dứt, nhưng cỗ chưởng phong sắc. bén kia đã ép không gian xung quanh biến hình, linh lực. trong cơ thể Trần Mộc cũng vì thế mà chấn động theo.
Bùm!
Trong chớp mắt, chưởng ấn của Từ Thương Uyên đánh vào đại địa, đại địa trước mặt lập tức bị chấn thành một cái hố sâu.

Mà thân thể Trần Mộc lại biến mất ngay tại chỗ?
"Ấn Thần?" Khóe miệng Từ Thương Uyên nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt, nhưng rất nhanh, thân thể ông ta cũng biến mất.
Hai người đột ngột xuất hiện trên bầu trời, Từ Thương Uyên nhắm vào một chỗ trong hư không, đấm mạnh một quyền.
"Thiên Ma Trấn Hải Quyền!"
Tiếng rít gào như sấm nổ vang vọng, Thiên Ma lực hội tụ thành một đạo quyền ấn trăm trượng, nhấc lên sóng lớn ngàn trượng, thổi quét đánh về phía hư không.
"Cửu U Nhất Kiếm, Sư Khiếu!" Trần Mộc cầm Thái Cổ ma kiếm, chém ngang một kiếm ra.
Kiếm mang rực rỡ nhanh chóng ngưng tụ, một con Cuồng Sư lớn chừng trăm trượng bước ra, hung hăng va chạm một lần nữa.
Âm!
Tiếng va chạm đỉnh tai nhức óc vang vọng trên bầu trời, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy dư âm linh lực cuồng bạo đang điên cuồng tàn sát bừa bãi, không. gian chấn động, cả bầu trời cũng trở nên âm u.

Trong va chạm đó, Thái Cổ ma kiếm của Trần Mộc cũng chấn động kịch liệt, kim quang cuồng bạo vô song cũng bị áp chế.
"Lùi cho ta!" Từ Thương Uyên khinh thường cười một tiếng, sau đó hét lớn, Thiên Ma lực trong lòng bàn tay phóng đại, trong nháy mắt, năng lượng Thiên Ma ngập trời tăng vọt gấp mấy chục lần, đánh nổ Cuồng Sư kia dễ như trở bàn tay.
"Âm!" Âm thanh nặng nề vang vọng, sóng xung kích kinh người quét ra.
Trong đó, Trần Mộc cũng bị chấn lui lại.
Trượt một vết dài trên bầu trời, máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng, nhưng gương mặt đẹp trai không có bất kì biểu cảm gì.
"Cảnh giới không cao, nhưng thủ đoạn kì lạ thì không ít, tiếc là trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ thủ đoạn gì cũng vô dụng thôi!" Từ Thương Uyên dùng giọng điệu mỉa mai chế giễu.
Tính đúng ra thì đây không phải là lần đầu tiền Từ Thương Uyên và Trần Mộc tranh đấu với nhau, trước đó ở hội võ tam tông, ông ta đã từng mượn thân thể của Tân Như Nguyệt tiến hành tranh đấu.
Chẳng qua khi đó chân thân của ông ta chưa tới, chỉ dùng thực lực Vạn Pháp Cảnh đánh nhau với Trần Mộc.
Nhưng hôm nay thì khác, chiến lực của ông ta hoàn toàn được bộ lộ, loại linh lực kia cường đại đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Trần Mộc chậm rãi đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, gương mặt có vài phần non nớt không có bất kì sự sợ hãi nào, chỉ có một loại hờ hững.
"Hừ, cố làm ra vẻ!" Từ Thương Uyên hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lao đến.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.