Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 815: Trong phút chốc




Vút!
Chỉ trong chốc lát, cơ thể Đường Hạo Thiên dường như hóa thành một chùm ánh sáng kinh người lao xuống dưới.
Cây thương trong tay ông rung lên dữ dội, mang theo. dòng nước đen điên cuồng, nhảm về phía Trần Mộc. Thương quang còn chưa tới, nhưng linh lực khủng khiếp đã khiến mặt đất xung quanh Trần Mộc sụp đổ.
Trận pháp như vậy đủ để thổi bay đầu của bất kỳ cường giả cảnh giới Vạn Pháp nào.
Vô số người trên quảng trường tỏ vẻ sợ hãi, không ai ngờ rằng đã chiến đấu đến bây giờ mà Đường Hạo Thiên vẫn còn có uy lực đáng sợ như vậy.
Thương quang nhanh chóng phóng đại trong mắt Trần Mộc, lập tức, Trần Mộc nắm chặt Thái Cổ Ma Kiếm trong tay, khóe miệng toát ra tà khí lạnh lão.
Bùm!

Mặt đất vỡ vụn, Trần Mộc không những không lùi mà còn đạp đất lao về phía trước, dường như có thể nhìn thấy được sự điên cuồng trong mắt hắn.
Bùm!
Trong kiếm vực, ngọn lửa mạnh mẽ phóng ra như thác, hóa thành dòng nước chảy vào thân kiếm của Trần Mộc.
Trong phút chốc, kiếm quang chiếu sáng trời đất.
Trần Mộc rút kiếm ra, đường kiếm này khuấy động gió mây, lần nữa chém không gian thành hai nửa.
Vết cắt như vực thẳm lại xuất hiện, một cơ thể vô hình có kích trượng khoảng trăm trượng bước ra từ khoảng không phía sau Trần Mộc.
"Lưu Hồn Kiếm Vực, Bách Quỷ Kiếm Trảm." Kiếm ảnh nặng nề lao đi, vào lúc Trần Mộc rút kiếm ra, pháp thân vô hình đứng sau lưng Trần Mộc chồng lên cơ thể của hắn, đi theo đường kiếm ra ngoài.

Bùm!
Ngọn lửa mạnh mẽ rực cháy, nhiệt độ giữa không gian tăng vọt, vô số yêu hồn ma quỷ đồng thời lao ra, tiếng gầm vang vọng khắp đất trời.
Hàng trăm con quỷ cùng nhau xuất hiện, như thể có một sức hút bí ẩn, gây ra sự cộng hưởng và rung động mạnh mẽ trong đại lộ thiên địa.
Thương quang và kiếm quang va chạm kịch liệt. Bùm.
Một tiếng nổ chói tai vang vọng khắp không gian, bầu trời nơi hai người đang ở lập tức nổ tung, những vết nứt không gian có thể nhìn thấy bãng mắt thường lan rộng nhanh như: thủy tinh vỡ.
Mọi người trong quảng trường đều mở to mắt nhìn về phía vụ va chạm trên cao, chỉ thấy linh lực dao động vô tận biến thành dư chấn cuồn cuộn quét ngang bầu trời.
"Biển Đen Giáng Thết"
Đường Hạo Thiên gầm lên. Lúc này, toàn bộ linh lực trong cơ thể ông ta đã hoàn toàn được giải phóng. Dòng nước đen chồng chất tràn ra liên tiếp như những cơn sóng, biến thành một vùng biển bóng tối dài hàng trăm mét, lao thẳng về phía Trân Mộc.
"Bùm!" Trong nháy mắt, cơ thể Trần Mộc từ trên trời rơi xuống đất, chân giãm lên quảng trường, trọng lực khủng khiếp biến khu vực mười dặm xung quanh thành một cái hố sâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.